Lý Thần gật đầu, trong trí nhớ của kiếp trước, cuối cùng Trương Giang có thể từng bước leo lên vị trí quan trọng của chi nhánh tỉnh, vinh quang nghỉ hưu, đương nhiên cũng là một người rất tài giỏi.
“Chú Lý, sự việc lần này, anh không biết nên cảm ơn chú như thế nào nữa, có thể từ nay về sau chú không cần anh giúp nữa, nhưng chỉ cần là chuyện có thể làm được thì chú cứ gọi anh một tiếng, cho dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng anh cũng sẽ không từ chối”, Trương Giang chân thành nói.
Lý Thần bật cười nói: “Em giúp anh không phải là vì muốn sau này anh báo đáp, chỉ là đơn thuần cảm thấy sự việc này của anh là bị em liên lụy mà thôi”.
“Không cần phải nói như vậy đâu, sau lần này cũng coi như hiểu thêm được nhiều điều, thường ngày là anh em trên bàn rượu, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, mới biết rằng không thể tin tưởng bất kỳ ai được”, Trương Giang lắc đầu, cảm thán nói.
“Hoạn nạn mới thấy chân tình mà”, Lý Thần cười nói.
Sau khi Trương Giang bày tỏ lòng biết ơn, Lý Thần tạm biệt ông ấy ở cửa khách sạn.
Sau khi quay về nhà, Lưu Tú Phương thấy Lý Thần liền hỏi: “Sao lại quay về một mình thế?”
Lý Thần trả lời: “Thời gian này bọn con ở tỉnh, công ty có rất nhiều việc tồn đọng, vì vậy Vãn Thanh không kịp quay về”.
“Có việc thì mày làm thêm nhiều hơn, để con bé Vãn Thanh làm việc ở công ty rồi một mình chạy về nhà, thế mà cũng nói được à?”, Lưu Tú Phương lập tức tỏ ra bất mãn.
“Mẹ, con mới là con ruột của mẹ mà”, Lý Thần bất lực nói.
“Con bé Vãn Thanh ngoan hơn mày nhiều, khi đó mẹ muốn sinh con gái, nhưng tư tưởng phong kiến của nhà ông Lý, cứ đòi phải sinh con trai bằng được”, Lưu Tú Phương ngậm ngùi nói.
Lý Thần ngồi phịch xuống sofa, thấy trên bàn có vài mảnh khăn giấy nhàu nát, sửng sốt nói: “Mẹ, mẹ khóc à? Có chuyện gì vậy?”
Lưu Tú Phương ngồi xuống, thở dài một hơi, nét mặt buồn bã nói: “Triệu Dung chết rồi”.
“Triệu Dung? Triệu Dung là ai?”
Lý Thần cau mày, cố gắng tìm kiếm thông tin về cái tên này trong số họ hàng thân thích và bạn bè có quan hệ tốt với gia đình anh.
“Bà ấy kìa!”
Lưu Tú Phương chỉ vào TV và thở dài nói: “Người tài giỏi như vậy, mẹ và bố đều thích tác phẩm của bà ấy lắm, ngoại trừ tác phẩm của Bản Sơn ra thì của bà ấy là xem hay nhất”.
“Đồng chí Triệu Dung, một nghệ sĩ biểu diễn nổi tiếng được khán giả yêu mến, đã qua đời vào sáng sớm nay vì không qua khỏi căn bệnh ung thư phổi…”
Giọng nói đau thương của người dẫn chương trình phát ra từ TV.
Dù chỉ là một đài giải trí địa phương, nhưng với tư cách là một minh tinh, sự ra đi của Triệu Dung đã được xuất hiện trên TV, điều này cho thấy Triệu Dung có tầm ảnh hưởng lớn thế nào ở trong nước thời điểm này.
Ví dụ, hầu hết những người ở độ tuổi của Lưu Tú Phương đều biết đến nữ diễn viên với nụ cười có sức lan tỏa này.
“Hóa ra là bà ấy”, Lý Thần dở khóc dở cười.
Anh không thể nào hiểu nổi, người này không thân không thích, người ta qua đời, sao mẹ của mình lại khóc thương tâm đến như vậy.
“Thế này mới gọi là diễn viên, mới gọi là minh tinh chứ, mày xem xem những thanh niên trẻ tuổi hiện giờ trên ti vi, người nào người nấy trông không biết là nam hay nữ, thế mà cũng đòi làm minh tinh?”
“Nhưng đám người trẻ tuổi như chúng mày thì lại rất thích, theo đuổi thần tượng một cách mù quáng, mẹ thấy đầu của chúng mày đúng là có vấn đề rồi”.
Nghe Lưu Tú Phương bắt đầu đặt câu hỏi về quan niệm thẩm mỹ của thanh niên thời hiện đại, Lý Thần cười nói: “Mẹ, mẹ như vậy là lỗi thời rồi, bây giờ còn tốt, qua thêm vài năm nữa xem, những người nam không ra nam, nữ không ra nữ đó mới thật sự là xu hướng…”
Nói đến đây, Lý Thần đột nhiên im lặng.
Trong hai năm nữa, với sự phát triển của kinh tế, mức sống của người dân được nâng cao, ngành công nghiệp giải trí đã bắt đầu mở ra một thời kỳ thịnh vượng thật sự.
Cho đến năm 2020, những minh tinh đó đều là cây hái tiền.
Mà bây giờ, những ngôi sao sẽ nổi tiếng ở thế hệ sau e là vẫn đang trốn trong góc nhà để ăn rau má.
Nếu bây giờ mình bước chân vào ngành công nghiệp giải trí, thậm chí không cần phải làm gì, chỉ cần ký hợp đồng với bọn họ, cho họ một số tài nguyên nhất định, sau đó ngồi ở nhà đợi mấy cái cây hái tiền này kiếm tiền cho mình là được rồi..