“Là một công dân, tôi đương nhiên nên hợp tác và hỗ trợ công việc của các anh”, Lý Thần cười nói.
Trên khuôn mặt các giám sát viên cũng nở một nụ cười lịch sự, sau đó trịnh trọng nói: “Chúng tôi luôn ủng hộ kinh doanh hợp pháp và sẽ cung cấp cho các anh môi trường tốt nhất, nhưng tuyệt đối không cho phép những việc vi phạm pháp luật xảy ra”.
Lý Thần gật đầu nói: “Nên làm như vậy”.
“Chúng tôi không tiện ở lại lâu, chúng tôi đi trước đây”, giám sát viên nói xong liền dắt người rời đi.
Khi bọn họ rời đi, Lý Thần xoay người nhìn về hướng bàn tròn.
Có khoảng tám, chín người ngồi ở đó, mặc dù chủ nhân Lương Huy của bữa tiệc này không thể quay lại được nữa, nhưng Lý Thần chưa lên tiếng, không ai dám rời đi.
Sau đó trong áp lực nặng nề như núi này, Lý Thần từ từ sải bước về bên cạnh chỗ mà Lương Huy đã ngồi trước đó.
Chống cánh tay lên lưng ghế, ánh mắt Lý Thần quét qua mặt tất cả mọi người, cười tủm tỉm nói: “Còn đợi gì nữa, ai chưa ăn no thì tiếp tục ăn, ăn no rồi thì có thể đi”.
Lời nói của Lý Thần khiến bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì trước đây bọn họ ngồi ở vị trí này, nhìn thế nào thì cũng là đứng về phía Lương Huy.
Mặc dù họ chưa nói gì, nhưng sự hiện diện của họ ở đây, đã là một loại thái độ rồi.
Bây giờ Lương Huy nổi khùng như chó điên với Lý Thần, Lý Thần liệu có tiếp tục tính toán không, ai cũng không dám nói chắc.
Không ai có thể ngờ được rằng Lý Thần, người mới tham dự vào cuộc họp nội bộ của họ với tư cách là người mới vài tháng trước thôi, giờ đã thay thế Lương Huy trở thành người nắm quyền lực tuyệt đối trong số bọn họ.
“Cái này, tôi còn có chút việc, nên cần phải đi trước”.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được, đứng dậy cười nói.
Có người đầu tiên dẫn đầu, lập tức có thêm nhiều người phía sau xin rời đi.
Chỉ là sau khi nói xong, Lý Thần không nói thêm lời nào, bọn họ thật sự không dám cứ vậy mà rời đi như vậy.
Thái độ vô cùng thận trọng.
Lý Thần không nhìn bọn họ, chỉ chậm rãi nói: “Có việc thì cứ đi đi, con người tôi không giống với Lương Huy, ông ta muốn kiểm soát mọi người, nhưng tôi không làm như vậy, tôi cho rằng tiền trên thế giới này là vô tận, có tiền mọi người cùng nhau kiếm”.
“Nhưng mà…”
Lý Thần nhướng mắt nhìn lướt qua đám người đang cười.
“Nếu như bất cứ ai dám làm ra mấy chuyện xấu xa, kết cục của Lương Huy tuyệt đối chưa phải là thảm nhất, sẽ còn có kết cục thảm hơn, ai trong chúng ta cũng đều không muốn nhìn thấy cảnh đó xảy ra mà, phải không?”
Trong sợ im lặng của đám đông, Trương Giang nhấp một ngụm trà.
Mãnh hổ ra oai rồi!
“Sếp Lý, Lương Huy tính tình ngông cuồng độc đoán, chúng tôi cũng có những nỗi khổ riêng không thể nói ra, bây giờ kẻ ác cuối cùng đã gặp quả báo, chúng tôi đương nhiên sẽ tự biết yên phận”.
Một người đàn ông đứng lên, nói với nụ cười trên môi.
Lời nói của ông ta nhận được sự tán thành của mọi người.
Dù có trái ý mình hay không, Lý Thần cũng không buồn tính toán với bọn họ.
Cái ao ở thành phố này thật sự quá nhỏ để có thể đáp ứng được sự phát triển của anh.
Những người này và bản thân mình sau này là người của hai thế giới rồi.
“Giải tán hết đi”.
Lý Thần phất tay, cùng với Trương Giang rời khỏi phòng bao.
Tại sảnh khách sạn, Lý Thần hỏi Trương Giang: “Chuyện khoản vay của anh, có cần em tìm người qua hỏi chút không?”
Trương Giang vội vàng nói: “Không cần đâu, trước đây khó khăn là bởi vì Lương Huy nhìn chằm chằm vào bên trong, nhưng bây giờ Lương Huy ngã ngựa rồi, anh làm trong ICBC bao nhiêu năm, mấy vị lãnh đạo bên trên cũng đánh giá cao anh, huống hồ gì chuyện này còn là một cái bẫy, khả năng thoát được vụ này là rất lớn”.
Sự việc này xử lý xong, Trương Giang nhận thức được mình nợ Lý Thần một ân tình rất lớn, thật sự không còn mặt mũi nào tiếp tục làm phiền anh nữa.
Nhưng ông ấy cũng thầm sửng sốt, bởi vì ông ấy nghe ra được trong giọng điệu của Lý Thần, giải quyết chuyện này không hề tốn chút sức lực nào!
Trương Giang cảm thấy có chút khó tin, Lý Thần từ khi nào đã đạt tới được trình độ cao như vậy rồi?.