Ở dưới tầng, Trương Giang đã lên chiếc xe Bentley của Lý Thần.
“Có tiền thích thật đấy”.
Nghĩ đến số tiền hai tỷ rồi sờ soạng chiếc Bentley dưới mông, Trương Giang nghĩ đến tình cảnh khó khăn của mình mà xúc động nói.
“Cái gì cũng có mặt xấu mặt tốt cả thôi”, Lý Thần cười nói.
Trương Giang gật đầu, vẫn có chút lo lắng nói: “Thật sự sẽ không sao chứ?”
“Yên tâm đi, ông ta làm gì có gan đấu với chúng ta chứ?”, Lý Thần bình thản nói.
Nghĩ đến đây, Trương Giang mới nặng nề gật đầu.
Khách sạn Thiên Hi là một trong những tài sản của Lương Huy, cũng được coi là một khách sạn tương đối cao cấp.
Xe của Lý Thần dừng ở lối vào của khách sạn, sau đó hai người bọn họ trực tiếp bước vào bên trong.
Đến phòng bao đã được đặt trước, khi bước ra từ thang máy, Lý Thần và Trương Giang đều cảm nhận được bầu không khí rất căng thẳng.
Hai bên hành lang toàn là người.
Kẻ nào kẻ nấy trông như những tên lưu manh, mồm nhai kẹo cao su, đứng rung chân, thở phì phò nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Nhìn thoáng qua, chỉ riêng số người đứng ở hành lang này thôi cũng phải tới hơn hai mươi người.
Trương Giang nhìn thấy đội quân này thì có chút hoảng hốt, sau đó nhớ tới tin đồn Lương Huy có nuôi một đám đàn em dưới trướng, sắc mặt lập tức tái mét.
Nhưng Lý Thần không hề sợ hãi chút nào, đi thẳng về hướng phòng bao mà không buồn chớp mắt.
Trương Giang đi theo phía sau Lý Thần, sắc mặt tái nhợt, không ngừng nuốt nước bọt, không dám nhìn đám côn đồ ở hai bên.
Đi thẳng tới cửa phòng bao, Trương Giang vì muốn nhanh chóng thoát khỏi hành lang này nên chủ động vươn tay ra đẩy cửa.
Bốp một nhát, một tên côn đồ đứng bên cạnh đập vào tay của Trương Giang.
“Sếp Lương nói, nếu muốn vào trong thì phài quỳ xuống bò vào”.
Tên côn đồ đó cắt đầu đinh, trên cánh tay lộ ra những hình xăm gớm ghiếc, cười một cách lưu manh, ánh mắt đầy ác độc.
Trương Giang tức run lên, nhưng không dám nói gì, chỉ đành nhìn về phía Lý Thần.
Lý Thần liếc nhìn tên côn đồ một cái, sau đó tăng âm lượng lên cao, nói vọng vào bên trong phòng: “Lương Huy, đây là cách ông chiêu đãi khách đấy à?”
Trong phòng im lặng như tờ.
“Được, nếu như ông cảm thấy mấy tên côn đồ này có thể rung cây dọa khỉ thì ông cứ từ từ mà chơi đi nhé”.
Nói xong, Lý Thần xoay người rời đi.
Ngay khi anh vừa xoay người, cánh cửa của phòng bao được mở ra.
Bên trong phòng bao rất trống trải, một chiếc bàn tròn lớn, bên trên đầy ắp thức ăn, Lương Huy ngồi trên ghế chính đối diện cửa, trong tay cầm một điếu xì gà, miệng đầy dầu mỡ do vừa ăn xong.
Ở những vị trí khác trên chiếc bàn tròn lớn, có vài người rất quen thuộc với Lý Thần, những người anh từng gặp ở biệt thự Dung Thành đều đang ngồi ở đây.
Phía sau Lương Huy còn có một vài vệ sĩ vạm vỡ.
Oai phong bệ vệ như những đại ca trên giang hồ.
“Ha ha, xin lỗi, xin lỗi, đám đàn em không hiểu chuyện, hai vị mau vào đây”.
Lương Huy cười nói, ngón tay dính đầy dầu chỉ vào vị trí đối diện: “Nào, chỗ để dành cho hai người đấy”.
Lý Thần dắt Trương Giang bước vào trong phòng bao, trực tiếp ngồi xuống.
Lương Huy đứng dậy, đi vòng ra phía sau Trương Giang, lau bàn tay đầy dầu mỡ của mình vào bộ vest của ông ấy, cười nói: “Có mang tiền tới không?”
“Tiền gì?”, Lý Thần thản nhiên hỏi ngược lại.
Nụ cười trên mặt Lương Huy dần biến mất, ông ta đập mạnh một cái xuống bàn.
Cú đập này dùng lực vô cùng lớn, không chỉ khiến chén đĩa trên bàn bật lên mà còn khiến những người ngồi xung quanh được một phen hết hồn.
Lương Huy gầm lên với Lý Thần: “Mẹ mày, định chơi ông à? Ông bảo mày mang tám mươi triệu tới! Tiền đâu!”.