Những ngày tiếp theo cứ thế trôi qua, thời tiết năm nay dường như oi bức hơn năm trước, đã rất lâu không thể đổ mưa, rất nhiều cây cối ở hành cung đều bị nướng chín. Ban đêm gió thổi tới, dưới chân giẫm lên chính là một mảnh giòn vang.
Nóng bức như vậy, Hạ Vân Tự phá lệ thích ướp nho lạnh.
Thứ nàng ăn đúng lúc là cống phẩm thượng đẳng, ngoại trừ chỗ hoàng đế và thái hậu, trong cung những người khác đều không có. Hoàng đế cũng chưa từng mở miệng trực tiếp thưởng cho nàng, chỉ là ngày ngày ở Thanh Lương Điện đều dâng lên không ít, để nàng có thể thống khoái mà ăn.
Hạ Vân Tự biết hắn muốn dùng nho để dẫn dụ nàng ngày ngày phải tới, nhưng từng bước vẫn phải đi cho vững, cứ ba ngày đi nàng lại xin nghỉ một hai ngày, khiến hắn nếm trải chút nhớ mong.
Tiểu biệt thắng tân hôn, lời này thật sự không sai, những ngày nàng lười biếng ở Ngọc Trúc Hiên, chạng vạng rảnh rỗi hắn đều tới thăm nàng, mượn cớ mang nho tới cho nàng ăn, sau đó nghe nàng đàn một khúc tỳ bà, hoặc chỉ là ngồi cùng nhau trò chuyện trong chốc lát.
Bất tri bất giác như thế mà tới tháng sáu, hôm nay, Hạ Vân tự cả ngày nghỉ ngơi trong phòng, buổi trưa hắn cho người tới nói, buổi tối hắn sẽ qua đây cùng nàng dùng thiện.
Tới chạng vạng vẫn không thấy người tới, chỉ cho rằng hắn bị sự vụ giữ chân, nàng liền gọi Hàm Ngọc tới cùng dùng bữa, sau đó ra ngoài tản bộ tiêu thực.
Vừa tới bên hồ, chợt nghe cách đó không xa có tiếng ồn ào. Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn, tầm mắt xuyên qua bóng tối thấy mấy tên hoạn quan dẫn mấy nam tử khoảng năm mươi tuổi lướt nhanh qua, nhìn không rõ bóng dáng.
Hàm Ngọc nhíu mày: "Hình như là thái y, bên kia lại là hướng của Thuận Phi nương nương, có lẽ long thai của Thải Linh gặp chuyện rồi."
Mấy ngày nay Thải Linh đều như vậy, lại gặp nắng nóng không tiêu tan, đương nhiên càng khó khăn, một hai ngày đều phải triệu thái y một lần.
Thuận Phi cũng vì thế mà thức trắng đêm không thể nghỉ ngơi, chỉ đành cho miễn chúng phi tần qua thỉnh an, nhân chút thời gian đó mà vào giấc.
Tất cả hoàng đế đều biết, chỉ là chưa từng đi trấn an Linh Thải Nữ, càng không trao trả cung quyền cho Chiêu Phi để phân ưu giúp Thuận Phi, chỉ ban thưởng thêm cho Thuận Phi rất nhiều, Thuận Phi cũng vì thế mà ở trong cung càng có uy quyền.
Trường hợp truyền triệu thái y như vậy, Hạ Vân Tự và Hàm Ngọc cũng không nghĩ nhiều, tản bộ xong liền về Ngọc Trúc Hiên nghỉ ngơi.
Tới khi gần đi ngủ lại có tin tức như gió thổi lan khắp hành cung, Ngọc Trúc Hiên bên này, Tiểu Lộc Tử vội vào phòng bẩm báo: "Nương nương, thai tượng của Linh Thải Nữ từ chạng vạng đã không ổn, thái y cố gắng trị liệu cũng không thấy khởi sắc, sợ là... Sắp sinh rồi."
Hạ Vân Tự bật ngồi dậy: "Thật sao?"
Tiểu Lộc Tử khom người: "Vâng, Thuận Phi nương nương đã qua phòng Linh Thải Nữ, Chiêu Phi nương nương cũng muốn đi thăm, Hoàng Thượng chuẩn. Các vị nương nương khác có lẽ cũng qua bên kia. Nương tử có muốn đi xem không?"
Tính ra, hiện tại sớm hơn một tháng.
Nhưng như thế cũng tốt, Linh Thải Nữ hoài thai vất vả như vậy, sinh sớm một ngày thì đỡ vất vả một ngày.
Hạ Vân Tự gật đầu: "Ta đi nhìn một cái, ngươi mau tới hậu viện gọi Ngọc Thải Nữ."
"Vâng." Tiểu Lộc Tử lui ra ngoài.
Oanh Thời lập tức vào phòng, hầu hạ Hạ Vân Tự rửa mặt trang điểm.
Tất cả đều làm giản lược, thu thập thỏa đáng chỉ dùng một khắc, nhưng qua chỗ Linh Thải Nữ bên kia, vẫn có không ít phi tần tới trước các nàng.
"Chiêu Nghi nương nương." Hạ Vân Tự hành lễ với Hứa Chiêu Nghi, ánh mắt hướng vào trong phòng, "Thế nào rồi?"
Hứa Chiêu Nghi nhíu mày: "Thái y nói thân mình nàng ta không có khí lực, lại động thai khí ngoài ý muốn, sợ là sinh không được thuận lợi."
Hai người vừa nói chuyện vừa tránh đi vài bước, Hạ Vân Tự lại thấp giọng hỏi: "Thần thiếp nghe nói Chiêu Phi..."
"Đã ở trong phòng." Hứa Chiêu Nghi khẽ cười, "Nếu nói nàng ta quan tâm Linh Thải Nữ, bổn cung không tin, hơn phân nửa vẫn là muốn tranh cái thai này."
Hạ Vân Tự nhíu mày.
Vô duyên vô cớ mạnh bạo đi tranh hoàng đế sẽ không đồng ý, Chiêu Phi nhìn qua cũng không phải kẻ ngốc.
Hạ Vân Tự lại hỏi: "Nương nương có biết nàng ta có bàn tính gì không?"
Hứa Chiêu Nghi chậm rãi lắc đầu: "Không biết, vừa rồi lúc nàng ta tới, bổn cung thấy Thuận Phi cũng sửng sốt. Chỉ mong Thuận Phi có thể ứng đối thỏa đáng, trong cung luôn có việc khó dự đoán trước." Nói rồi, nàng quay đầu quét mắt nhìn Hàm Ngọc quy quy củ củ đứng chờ trước cửa, "Muội và Ngọc Thải Nữ ở chung thế nào?"
"Đều tốt." Hạ Vân Tự nhìn nàng, "Sao vậy?"
"Nếu muội tiện thì nói thẳng với nàng ấy, kêu nàng ấy về đi, đừng chờ ở nơi này."
Hạ Vân Tự không khỏi cảm thấy khó hiểu: "Tại sao?"
Hứa Chiêu Nghi lắc đầu: "Thời điểm Linh Thải Nữ động thai khí, bổn cung đã cùng Thuận Phi nương nương nói chuyện, nghe được tin tức liền cùng nhau tới đây. Vào cửa đúng lúc gặp cung nhân mang thuốc dưỡng thai tới cho Linh Thải Nữ, bên cạnh còn có chén đường phèn giải đắng. Muội cũng biết, trong chén nước đường không có gì cả, không cần nhai cũng không cần nhổ ra, uống vào không bị sặc. Nhưng hôm nay, nàng ta lại đẩy chén nước đường kia làm mảnh sứ văng đầy đất. Ta và Thuận Phi nương nương ở ngoài cửa nghe nàng ta mắng, nói cung nữ đổi cách hành hạ nàng ta, nói mứt hoa quả và điểm tâm trong phòng Ngọc Thải Nữ không thiếu, thế mà chỗ nàng ta chỉ có chén nước đường, đúng là..."
Hạ Vân Tự nghe tới kinh ngạc, cảm thấy lời này của Thải Linh thật không có đạo lý. Trừ chén nước đường hôm nay không có lý do đáng nhắc tới, từ trước tới giờ Thuận Phi có chỗ nào bạc đãi nàng ta? Mọi người trong cung đều biết một ngày ba bữa của nàng ta đều phải đưa tới chỗ Thuận Phi kiểm tra trước, sợ nàng ta không hài lòng.
Có điều hiện tại tất nhiên không thể đi giảng đạo lý với Linh Thải Nữ, nàng chỉ đành đi nói chuyện với Hàm Ngọc.
Nhất thời thần sắc của Hàm Ngọc phức tạp tới cực đỉnh, khom người: "Vậy nô tỳ về trước."
Hạ Vân Tự cười khổ lắc đầu: "Đừng đợi, nghỉ ngơi sớm đi."
Vì một người như vậy thức đêm chờ đợi thật không đáng. Nếu không phải thân là phi tần nên thể hiện sự quan tâm tới tỷ muội và con vua, nàng cũng không muốn vì Thải Linh mà chờ ở nơi này.
Ngoài cửa phòng một mảnh an tịch, chỉ có tiếng cung nhân ra ra vào vào, thỉnh thoảng là vài tiếng nôn nóng thở dài của chúng phi tần. Bên trong cơ hồ chỉ có thể nghe Thải Linh thống khổ đứt quãng kêu, thanh âm không lớn, mỗi lần đều lộ ra suy yếu.
Sắc trời càng tối, sau đó dần dần chuyển sáng, bất tri bất giác đã tới canh giờ hoàng đế thượng triều.
Hứa Chiêu Nghi nhìn bầu trời, ai thán một tiếng: "Suốt một đêm cũng..."
Không lâu, hoàng đế hạ triều, rốt cuộc cũng qua bên này. Thuận Phi và Chiêu Phi đều ở trong phòng, bên ngoài Hứa Chiêu Nghi phân vị tối cao nhất, nghe thông báo liền dẫn chúng phi tần nghênh giá.
Hạ Huyền Thời dừng bước, cho mọi người miễn lễ. Trong cung xưa nay nói phòng sinh âm khí nặng nam nhân không được vào, hắn cũng chỉ sau khi Giai Huệ Hoàng Hậu sinh hoàng trưởng tử mới vào làm bạn một chút.
Ngẩng đầu nhìn cửa phòng, hắn hỏi Hứa Chiêu Nghi: "Sao rồi?"
"Không tốt lắm." Hứa Chiêu Nghi nói đúng sự thật, "Thái y đã dùng thuốc trợ sản, cũng đút canh sâm cho Linh Thải Nữ, nhưng vẫn không biết khi nào mới có thể sinh hạ."
Hạ Huyền Thời nhíu mày thở dài, đúng lúc này, một bà mụ ra khỏi phòng, thấy thánh giá không khỏi sửng sốt, vội tiến lên hành lễ dập đầu: "Chúc mừng Hoàng Thượng, Tam hoàng tử bình an chào đời."
Một câu nói ra, xung quanh đều hít ngụm khí lạnh.
Hạ Huyền Thời lắng tai nghe, lại hỏi: "Sao không nghe tiếng khóc?"
Bốn phía lập tức im bặt. Hài tử chào đời luôn sẽ khóc, không khóc đúng là có chút vấn đề.
Bà tử kia liền cười nói: "Có khóc, có khóc, chỉ là thân thể tiểu hoàng tử yếu đuối, tiếng khóc không lớn, ở bên ngoài không nghe thấy."
Hoàng đế gật đầu, ra hiệu cho bà mụ đứng dậy.
Hứa Chiêu Nghi tiến lên nửa bước: "Linh Thải Nữ thì sao? Có bình an không?"
"Việc này..." Nụ cười trên mặt bà mụ thoáng cứng đờ, khom người lại nói, "Thải Nữ sinh con mệt nhọc, sợ là phải nghỉ ngơi chút thời gian."
Dứt lời bà ta liền chần chờ đánh giá biểu cảm của hoàng đế, mọi người cũng đều nhìn.
Trên mặt hoàng đế không có bao nhiêu gợn sóng, chỉ phân phó Phàn Ứng Đức: "Mở kho, ban thưởng."
Bầu không khí không khỏi trở nên vi diệu.
Hạ Vân Tựu nhàn nhạt rũ mắt, quả nhiên đế vương vô tình.
Trong cung có những quy củ bất thành văn, phàm là phi tần sinh hạ hài tử đều sẽ tấn vị, nếu như phân vị cao như hoàng hậu quý phi không thể tăng thêm thì sẽ phong thưởng người nhà, tỏ rõ thánh ân.
Thân mẫu càng tăng tiến, tiền đồ của hài tử sẽ càng rộng lớn.
Trước mắt hắn làm như vậy, tuy một phương diện rõ ràng là không để hài tử ở cạnh Linh Thải Nữ, nhưng xét về phương diện khác mà nói thì cũng quá tuyệt tình.
Ý tứ tấn phong nửa phẩm cũng không có.
Nhưng hậu cung rốt cuộc cũng là chỗ của hắn, Phàn Ứng Đức khom người nhận lệnh, việc này liền dừng ở đây.
Thuận Phi và Chiêu Phi rất nhanh ra khỏi phòng, cùng hành lễ: "Hoàng Thượng vạn an."
Miễn lễ, lạnh nhạt gần đây dường như không còn tồn tại, Chiêu Phi tươi cười dịu dàng: "Hoàng Thượng có muốn đi xem Tam hoàng tử không?"
Thấy hắn gật đầu, nàng ta nói tiếp: "Hài tử vừa chào đời, không thể gặp gió, Hoàng Thượng vào trong nhìn một cái đi."
Hạ Huyền Thời gật đầu liền nâng bước vào trong, hai người cũng cùng đi theo. Nhũ mẫu vừa bọc tả lót cho hài tử hiểu ý, lập tức ôm nó tới trước, cho hoàng đế xem.
Xung quanh hài tử hòa thuận vui vẻ, bên chỗ Linh Thải Nữ càng thanh lãnh thê lương. Không biết qua bao lâu, nàng ta dường như nghe được động tĩnh trong phòng, giương mắt ngơ ngẩn mà nhìn qua.
Nhìn một lúc lâu mới thấy rõ ai ở trong phòng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng ta vì kích động mà tìm được chút sinh khí, giãy giụa muốn xuống giường: "Hoàng Thượng..."
Đầu tóc tán loạn, thanh âm nghẹn ngào, hoàng đế chỉ cau mày nhìn nàng ta, trầm mặc một hồi, cuối cùng mới nói một câu ôn hòa: "Nàng cố gắng nghỉ ngơi."
Nàng không để ý, vẫn muốn quỳ gối hành lễ. Cung nữ muốn ngăn cản nàng, nhưng nàng không chịu, liên tục gật đầu: "Hoàng Thượng, cầu ngài làm chủ cho nô tỳ, cầu Hoàng Thượng làm chủ cho nô tỳ!"
Hắn nhíu mày càng sâu: "Chuyện gì?"
Linh Thải Nữ ngẩng đầu, trong mắt lộ rõ kiên định: "Nô tỳ sinh non... Là vì có người hãm hại, giữ con bỏ mẹ. Nô tỳ có thể sống sót đến lúc này đều nhờ trời xanh phù hộ, cầu Hoàng Thượng làm chủ cho nô tỳ, nô tỳ chỉ cầu một công đạo!"