Tiêu Sở Ngôn khẽ gật đầu.
Dịch Sơ Ngữ cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, hai tay siết chặt thành quả đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Những người xung quanh đang bảo vệ cô không bị tổn thương, làm tất cả những điều này một cách âm thầm, giúp cô sống trong một thế giới hoàn mỹ.
Bây giờ mọi ảo tưởng đã vỡ nát, cô phải tiến về phía trước một cách dũng cảm.
Chỉ những kẻ hèn nhát mới chọn cách trốn tránh.
Trong lúc Tiêu Sở Ngôn nghỉ ngơi, Dịch Sơ Ngữ lật lại những kỷ vật hồi cao trung, xem kỹ từng tấm hình chụp chung của mọi người.
Đọc từng trang lưu bút, cảm giác khác hẳn trước đây.
Có ký ức trợ giúp, Dịch Sơ Ngữ quét qua từng bức ảnh với tâm trạng phức tạp.
Trước đây cô không thích chụp ảnh nên hiện tại có rất ít ảnh, cũng chỉ có vài tấm với Mạnh Viên.
Mạnh Viên là một cô gái rất ít nói, nhưng cũng rất ấm áp nhiệt tình.
Cô và Dịch Sơ Ngữ có chung sở thích đọc tiểu thuyết và thường mơ mộng cùng nhau.
Khi cảm thấy nhàm chán giữa các tiết học, họ sẽ ngồi bên hồ nước trong khuôn viên trường và trò chuyện về những chi tiết thú vị của tiểu thuyết.
Nhưng bố mẹ không ủng hộ ước mơ của cô ấy, họ cố gắng đào tạo Mạnh Viên trở thành một minh tinh, họ đăng ký cho Mạnh Viên học các lớp khiêu vũ và nhận được rất nhiều lời mời quay quảng cáo.
Dịch Sơ Ngữ nghĩ lại cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình, "Ngược dòng," kể về câu chuyện buồn của một chàng trai đã cố gắng hết sức để theo đuổi mơ uớc nhưng không thành công.
Lúc đó, cô không biết tại sao mình lại viết một câu chuyện buồn như vậy.
Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì người bạn tốt của cô đã không bao giờ có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Chuyển sang bức ảnh tiếp theo, là em trai của cô, Dịch Sơ Dương, với mái tóc ngắn, nụ cười rạng rỡ, hai răng cửa mới nhú.
Ngón tay Dịch Sơ Ngữ xoa nhẹ trên mặt cậu bé, mỉm cười, hai mắt đỏ bừng.
Thời gian qua lâu rồi, nhưng giờ nhớ lại cô có cảm giác những ngày cả nhà quây quần chỉ như mới hôm qua.
Dịch Sơ Ngữ cầm hai tấm ảnh còn lại lên xem, âm thầm rơi nước mắt.
Trước khi học trung học, cô tương đối hoạt bát, vui vẻ và cũng thích cười, sau khi mất trí nhớ, cô gặp trở ngại trong giao tiếp, không thích nói chuyện.
Sau khi Mạnh Viên rời đi, cô dường như thu mình trong thế giới của chính mình.
Dịch Sơ Ngữ thu dọn lại mọi thứ rồi bước ra khỏi phòng khách.
Khi màn đêm buông xuống, khung cảnh phía xa được chiếu sáng rực rỡ.
Dịch Sơ Ngữ bật đèn trong phòng khách, nhìn cửa phòng Tiêu Sở Ngôn đóng chặt.
Tiêu Sở Ngôn tối hôm qua trở về rất muộn, cùng cô ngồi trên sô pha đến sáng sớm mới ngủ.
Cho dù tâm trạng không tỉnh táo, cô vẫn cảm giác có bàn tay thỉnh thoảng vuốt ve trên khuôn mặt cô.
Lúc rạng sáng, dù Tiêu Sở Ngôn xin nghỉ phép nhưng vẫn không ngừng việc nghiên cứu hồ sơ vụ án.
Trong lúc uống cháo, Dịch Sơ Ngữ nhìn rõ màn hình điện thoại sáng lên của Tiêu Sở Ngôn, phông chữ dày đặc, phía trên có ký tự lớn, là báo cáo khám nghiệm tử thi.
Thời điểm này, cô không nên làm đội trưởng phân tâm vì chuyện của mình.
Dịch Sơ Ngữ bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra, chuẩn bị một bữa tối đơn giản.
Trước khi bắt đầu rửa rau, cô nghe thấy tiếng bước chân ổn định phía sau, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tiêu Sở Ngôn diện trang phục gọn gàng, so với lúc ban chiều trông anh tỉnh táo và tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều, đã khôi phục được khí chất của sếp Tiêu.
Anh đứng ở phía sau Dịch Sơ Ngữ, thân hình thon dài che chở cô, hai tay nắm lấy đôi vai của cô: "Để anh làm."
"Không sao, anh đi nghỉ ngơi đi, em làm được."
Hai người gần nhau đến mức Dịch Sơ Ngữ cảm thấy chỉ cần động một chút là có thể áp vào người anh.
"Lát nữa anh phải ra ngoài."
"Vâng"
Dịch Sơ Ngữ tắt vòi nước, lau khô tay rồi trả phòng bếp cho anh.
Động tác cô không khéo, tốc độ nấu nướng đương nhiên không bằng Tiêu Sở Ngôn.
Một lát nữa anh định ra ngoài, có lẽ là việc gấp, thời gian không còn nhiều nên cô để anh nấu cơm.
Tiêu Sở Ngôn kéo tay, dây buộc sau lưng Dịch Sơ Ngữ bung ra.
Anh giúp cô cởi tạp dề và tự mặc vào.
Ăn tối xong, Tiêu Sở Ngôn thay giày ở cửa ra vào, thỉnh thoảng nhìn Dịch Sơ Ngữ đang ngồi đọc sách trong phòng khách.
Nhặt chìa khóa trên tủ giày, anh đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm nghị: "Em ở nhà một mình được không?"
Tay Dịch Sơ Ngữ dừng lại, cảm thấy có lỗi với người đàn ông cứng đầu này, nếu cô trốn tránh thực tại như trước, cô không chỉ có lỗi với bản thân mà còn có lỗi với Tiêu Sở Ngôn, người đã phải trả giá rất nhiều cho cô.
Những tâm sự tích tụ lại được vuốt ve nhẹ nhàng.
Ngay cả khi bạn đang ở trong vực thẳm, vẫn sẽ có ai đó phá vỡ những đám mây đen và mang lại cho bạn một tia sáng.
Dịch Sơ Ngữ cười với anh: "Được mà, em sẽ ở đây chờ anh trở về."
Tiêu Sở Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn bộ dạng của cô.
Sau hai ngày điều tra, mọi manh mối trở nên rõ ràng hơn.
Vụ án này không phức tạp, theo Tiêu Sở Ngôn, kẻ sát nhân là kẻ tái phạm tội, đã từng hai lần trộm và để lại dấu vân tay.
Hiện tại danh tính của hung thủ đã được xác định.
Tuy nhiên, vì kẻ giết người đã trốn chạy nhiều năm nên rất khó để bắt hắn.
Trong vụ án thứ nhất, kẻ sát nhân đã giết một người, trong vụ án thứ hai, chủ nhà không có ở đó, hắn chỉ lấy trộm đồ có giá trị; nhưng vụ án thứ ba, hắn ta gặp bà chủ vừa đi làm thêm về, cố gắng khống chế nạn nhân, người phụ nữ bất cẩn rơi từ trên ban công xuống.
Dịch Sơ Ngữ hỏi: "Gia đình nạn nhân hẳn là rất đau khổ. Kẻ sát nhân vẫn còn tự tại bên ngoài."
Đôi mắt sâu của Tiêu Sở Ngôn lập tức mờ đi, môi mím lại thành một đường, suy nghĩ một chút rồi nói: "Sơ Ngữ."
"Ừm?"
"Hắn ta là kẻ đã giết em trai em."
Vừa dứt lời, cả căn phòng trở nên tĩnh mịch.
Dịch Sơ Ngữ vẫn đang gõ bàn phím, chợt dừng tay lại, ánh mắt vẫn nhìn màn hình, nhưng dường như lại xuyên qua hình ảnh trên màn hình mà nhìn thấy thứ khác.
Đôi mắt của cô không tập trung
Tiêu Sở Ngôn nghiêng người tới, cách bàn trà nắm lấy tay cô, hứa với cô: "Anh nhất định sẽ đưa kẻ sát nhân ra trước công lý, để hắn phải chịu sự trừng trị thích đáng của pháp luật."
Sau đó Dịch Sơ Ngữ mới chợt giật mình, quay mặt sang một bên, bắt gặp ánh mắt của Tiêu Sở Ngôn, liền cảm nhận được quyết tâm của anh.
"Được." Ngừng một chút, Dịch Sơ Ngữ nói
"Kẻ ác chắc chắn sẽ bị trừng phạt."
Tiêu Sở Ngôn thả lỏng tay cô.
Anh sợ nói cho Dịch Sơ Ngữ biết tin tức này sẽ khiến cô suy sụp, mất kiểm soát cảm xúc.
Nhưng hiện tại xem ra Dịch Sơ Ngữ mạnh mẽ hơn anh tưởng tượng.
Dịch Sơ Ngữ đóng máy tính, nói với Tiêu Sở Ngôn: "Em muốn đi thăm em trai."
Con ngươi Tiêu Sở Ngôn khẽ co lại, sự hoảng sợ lóe lên trong nửa giây, trên cổ khẽ hiện lên gân xanh, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc.
Anh hít một hơi thật sâu: "Anh sẽ đi cùng em."
Bây giờ vụ án vẫn chưa được giải quyết, Dịch Sơ Ngữ không muốn làm phiền anh, càng không muốn anh lãng phí thời gian đi cùng cô.
Dịch Sơ Ngữ đặt tay mình lên tay anh: "Không, em muốn ở một mình."
Hồi lâu, Tiêu Sở Ngôn không nói lời nào, cuối cùng gật đầu thỏa hiệp.
Sau khi nói chuyện với Tiêu Sở Ngôn, Dịch Sơ Ngữ mua vé đường sắt cao tốc ngày hôm sau trở về Lê thị.
Tiêu Sở Ngôn đưa cô đến ga tàu cao tốc, nhìn cô đi xa, hồi lâu anh vẫn chưa rời đi mà vẫn đứng dõi theo.
Sau khi định thần lại, Tiêu Sở Ngôn ngồi vào ghế lái, từ trong xe lấy ra một điếu thuốc, cắn một cái rồi châm lửa.
Ngay khi Dịch Sơ Ngữ tới ga, gió quá mạnh, Tiêu Sở Ngôn không mở cửa sổ vì sợ cô lạnh.
Sau bao nhiêu năm, anh đã trưởng thành từ một chàng trai đầy nhiệt huyết trở thành một người điềm đạm và trầm ổn như ngày hôm nay, cũng đã học được cách nhẫn nhịn và che giấu cảm xúc của mình.
Nhưng nhìn cô rời đi, anh thực sự rất sợ hãi đến mức không thể kiểm soát được suy nghĩ của mình.
Tiêu Sở Ngôn ho khan một tiếng, im lặng nhìn nửa điếu thuốc trong tay.
Nhớ tới việc cô không thích mùi khói, Tiêu Sở Ngôn rút điếu thuốc ra, hạ cửa sổ xuống, để gió lạnh thổi khói bay đi.
Dịch Sơ Ngữ cầm lấy vé rồi vào ga.
Ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh vật trên chuyến tàu cao tốc đi ngược lại từng hình ảnh một.
Cuối cùng cô cũng trở lại thành phố nơi cô đã sống khi còn nhỏ, nhưng tâm trạng của cô hiện giờ lại rất phức tạp.
Thành phố này mang theo sự đau thương, niềm vui và nỗi buồn của cô, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô cũng đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Dịch Sơ Ngữ đã đến Lê thị.
Bởi vì thời gian xuất phát không sớm, đến nơi cũng đã hơn bảy giờ tối, bầu trời giăng đầy sao.
Dịch Sơ Ngữ tìm một khách sạn gần nhà ga để ở, lập tức nhắn cho Tiêu Sở Ngôn rằng cô đã tới nơi an toàn.
Tiêu Sở Ngôn trả lời ngắn gọn một vài tin nhắn.
Cô đoán anh đang bận.
Dịch Sơ Ngữ ngủ trong khách sạn một đêm, hôm sau dậy rất sớm, mua một bó hoa cúc trắng và đến mộ thăm Mạnh Viên.
Hai ngày nữa sẽ là năm mới.
Trong mùa này, không ai đến nghĩa trang để cúng bái, những hàng bia mộ đen kịt đứng lặng lẽ.
Mỗi bức ảnh là những bức ảnh đẹp nhất của người đã khuất, tất cả đều đang mỉm cười như chờ đợi sự xuất hiện của người thân trong gia đình đến thăm.
Dịch Sơ Ngữ tìm bia mộ của Mạnh Viên.
Cô cúi đầu, sau đó đặt bó hoa trên tay trước bia mộ của cô ấy.
Mạnh Viên trong ảnh đang là cao trung năm nhất, cười dịu dàng, lặng lẽ như đang nói với Dịch Sơ Ngữ: "Cậu đến rồi."
Dường như sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng Mạnh Viên cũng đợi được cô bạn thân đến thăm.
Dịch Sơ Ngữ ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô ấy trong tấm ảnh, nói: "Xin lỗi, mình đến muộn như vậy."
Gió thổi bay lời nói của cô, nghĩa trang im lặng chết chóc.
Dịch Sơ Ngữ do dự một chút, sau đó chậm rãi duỗi tay ra, sờ sờ tấm hình của Mạnh Viên: "Thực xin lỗi."
Nếu lúc đó cô để ý đến cô ấy nhiều hơn, nếu tâm trí cô không chỉ tập trung vào việc học và Tiêu Sở Ngôn, trò chuyện nhiều hơn với Mạnh Viên thì có lẽ cô sẽ phát hiện ra rằng cô ấy đang mắc chứng trầm cảm.
Học kỳ hai năm cuối, Mạnh Viên bận thi vào trường nghệ thuật và thi đại học, Dịch Sơ Ngữ sợ làm phiền cô ấy nên không dám liên lạc quá thường xuyên.
Nếu tất cả có thể cứu vãn...
Nhưng cuộc đời làm gì có chữ "nếu."
Dịch Sơ Ngữ mặc kệ sự lạnh lẽo, ngồi dưới đất bắt đầu trò chuyện với Mạnh Viên.
Thời tiết rất lạnh, nhưng Dịch Sơ Ngữ không cảm thấy lạnh, bởi vì gặp lại người bạn thân năm ấy, mùa đông này cũng bắt đầu ấm lên.
Dịch Sơ Ngữ kể về câu chuyện của cô và Tiêu Sở Ngôn, sau đó kể về những tháng ngày khó khăn khi cô mới bắt đầu viết tiểu thuyết.
Cô nói về tất cả những sự kiện đã xảy ra những năm sau này.
Không biết đã qua bao lâu, Dịch Sơ Ngữ khóe miệng dần khô khốc.
Cô đứng dậy, cúi đầu chào Mạnh Viên một lần nữa rồi vẫy tay tạm biệt cô bạn thân.
Đi được hai bước, Dịch Sơ Ngữ quay đầu lại, nhìn cô gái vẫn luôn chỉ mười tám tuổi, cười tươi như hoa, như là nói với chính mình: "Không sao đâu."
Dịch Sơ Ngữ mỉm cười.
Đi ra khỏi nghĩa trang, Dịch Sơ Ngữ dừng lại.
Nhìn người đàn ông bên kia đường đang đi về phía cô.
Giống như lúc trước...
Dịch Sơ Ngữ ngây người: "Sao anh lại ở đây?"
Tiêu Sở Ngôn mặc đồ đen, áo khoác đen dài, giày da đen, quần âu đen, bộ trang phục toát lên khí chất trầm mặc của chính anh.
"Anh đến tìm em."
Dịch Sơ Ngữ có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảm kiềm chế trong mắt anh.
Ngay khi đội trưởng đưa tay ra, Dịch Sơ Ngữ liền chạy đến trong vòng tay của anh.
Áo khoác của anh không cài cúc.
Lúc cô ôm anh, anh liền lấy áo khoác phủ quanh người cô. Toàn thân Dịch Sơ Ngữ bị hơi thở mạnh mẽ của anh bao phủ.
Chỉ khi được anh ôm, Dịch Sơ Ngữ mới có thể cảm nhận được sự sợ hãi, lo lắng của anh.
Người đàn ông như vậy, cô làm sao có thể không yêu, không trân trọng...
Vì cuộc chia tay không báo trước nhiều năm trước, trái tim Tiêu Sở Ngôn như bị phủ bóng đen, anh trở nên nhạy cảm, sự bình tĩnh, tự tin và can đảm luôn ở trạng thái lo được lo mất.
Mỗi lần Dịch Sơ Ngữ đi xa khỏi anh đều là một cực hình đối với Tiêu Sở Ngôn.
Dịch Sơ Ngữ ôm lấy eo của anh: "Đội trưởng, Dịch Sơ Ngữ vĩnh viễn sẽ không thất hứa với anh."
Tiêu Sở Ngôn im lặng.
Nghĩa trang của Dịch Sơ Dương ở ngoại ô Lê thị, hai người đi taxi đến đó.
Xe taxi dừng lại, Tiêu Sở Ngôn trả tiền xong thì hai người xuống xe.
Nghĩa trang ở đây cũng rất vắng vẻ, không có lấy một bóng người, chỉ có những bia mộ được sắp xếp dày đặc.
Dịch Sơ Ngữ đứng trước bia mộ của Dịch Sơ Dương, đặt bó hoa xuống, cúi đầu trước tấm ảnh của cậu bé.
"Sơ Dương, xin lỗi, hôm nay chị mới đến."
Tiêu Sở Ngôn gật đầu với Dịch Sơ Dương trong ảnh, nói: "Sơ Dương, anh là anh rể của em."
Dịch Sơ Ngữ sững sờ khi nghe anh tự gọi mình là anh rể của cậu bé.
Vẻ mặt nghiêm nghị, lưng thẳng tắp như quân nhân, thái độ nghiêm nghị, giọng điệu trầm thấp như thể tuyên thệ dưới lá quốc kỳ: "Sơ Dương, anh sẽ bắt hung thủ chịu tội trước pháp luật, đòi lại công bằng cho em."
Mây trên trời nhẹ bay, nhưng lời nói của Tiêu Sở Ngôn thì như có sức nặng vạn cân.