Tiêu Sở Ngôn lái xe, Dịch Sơ Ngữ và Dương Dụ Hân ngồi ở phía sau.
Theo lời của Dương Dụ Hân, Tiêu đội trưởng chuyển đến đây công tác không lâu, trước đây anh từng làm việc ở Cục cảnh sát Lệ thị.
Nhờ Dương Dụ Hân, Sơ Ngữ biết được thêm về cuộc sống của sếp Tiêu.
Tiêu Sở Ngôn là thủ khoa học viện cảnh sát hình sự giỏi nhất Lệ thị trong kỳ thi tuyển sinh đại học.
Thời đi học, Tiêu Sở Ngôn rất ngoan và thường được khen ngợi, năm đầu tiên đi làm, anh đã cùng một cộng sự bắt một kẻ giết người hàng loạt, sau này anh từng bước vươn lên rồi có được địa vị như ngày hôm nay.
Một số người vinh quang rạng rỡ, kỳ thực sau lưng họ phải đánh đổi rất nhiều.
Cho dù chỉ là vài câu nói, Dịch Sơ Ngữ cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Sở Ngôn nửa đêm đang trên sân huấn luyện khi những người khác đang ngủ say như thế nào.
Dương Dụ Hân vẫn đang líu ríu nói chuyện phiếm bên cạnh.
Dịch Sơ Ngữ nâng mi nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, đôi mắt đen như than trong kính chiếu hậu nhìn chăm chú về phía trước.
Sau khoảng một giờ lái xe, họ đến công viên giải trí núi Vân Thành.
Bởi vì hôm nay là ngày lễ quốc khánh nên trong khu vui chơi đông hơn bình thường.
Dịch Sơ Ngữ và Dương Dụ Hân xuống xe trước, Tiêu Sở Ngôn đi tìm chỗ đậu xe.
Chiều mùa thu, ánh nắng ấm áp chiếu vào người đi đường làm cho từng khuôn mặt tươi cười trở nên sáng rỡ.
Dịch Sơ Ngữ đi xếp hàng mua vé.
Lúc Tiêu Sở Ngôn quay lại, Dịch Sơ Ngữ đã mua vé xong.
Dương Dụ Hân đứng ở cửa vẫy tay với hai người, đứng ở khoảng cách bảy tám mét, lớn tiếng hô: "Chị Sơ Ngữ trả tiền vé. Đội trưởng, tối nay anh mời cơm nhé."
Nói xong quay người đưa vé cho nhân viên soát vé rồi chuồn vào khu vui chơi.
Công viên giải trí chật ních người.
Dương Dụ Hân phát sầu, cả buổi chiều này có lẽ sẽ bị lãng phí vào việc xếp hàng.
Tiêu Sở Ngôn đứng trước mặt Dịch Sơ Ngữ, hai tay đút túi quần, chắn một phần ánh mặt trời.
Nâng cằm trước mặt, thản nhiên nói: "Đi chơi quả cầu thủy tinh đi."
Dương Dụ Hân không vui lắm, thể lực đã kém, nếu leo hơn 1.900 bậc thang, lúc xuống đã kiệt sức rồi, làm sao có thể chơi mấy trò khác?
"Không đi, leo núi mệt lắm."
"Thể lực em không tốt, nên vận động nhiều hơn."
Giọng Tiêu Sở Ngôn trầm thấp như một cơn gió thoảng qua trong một chiều mùa hè.
Trong thoáng chốc, một mảnh lóe lên trong đầu Dịch Sơ Ngữ.
Đó là một buổi trưa hè, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào lớp học, Tiêu Sở Ngôn một tay cầm bóng rổ, gương mặt mang ý cười.
Đuôi mắt hếch lên, đôi môi mỏng hé mở, anh nói: "Thể lực em không tốt, nên luyện tập nhiều hơn."
Hai khung cảnh dường như trùng hợp một cách kỳ diệu.
Dịch Sơ Ngữ nhanh chóng nâng mắt lên, người đàn ông trước mặt này trưởng thành, thận trọng, không giống với tuổi trẻ có chút ngây ngô trong trí nhớ.
Nhưng dường như vẻ trầm ổn của hiện tại còn làm trái tim cô xao động hơn xưa.
Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Tiêu Sở Ngôn quay đầu nhìn Dịch Sơ Ngữ.
Dương Dụ Hân rất sáng suốt chuyển hướng chú ý tới Dịch Sơ Ngữ, nhẹ giọng nói: "Chị Sơ Ngữ, chị muốn leo quả cầu pha lê không?"
Như bị mê hoặc, Dịch Sơ Ngữ vô thức nói: "Được."
Dương Dụ Hân rơi nước mắt.
Cả ba cùng đi về phía ngọn núi phía trước.
Đường núi không dễ đi, một số bậc thang rất cao và dốc, rất khó đi.
Dương Dụ Hân hùng hổ leo lên trước, một tay giữ lấy lan can, khó nhọc sải bước.
Làm cảnh sát hình sự, Tiêu Sở Ngôn biến hai bước thành một bước, thong thả đứng ở phía xa trước mặt, dựa vào mép lan can, thoải mái nhìn bọn họ.
Dương Dụ Hân thể lực không tốt lắm, mà Dịch Sơ Ngữ thì có vẻ còn kém hơn, tụt lại phía sau.
Cô bé đột nhiên nghĩ ra một phương pháp.
Cô gia tăng tốc độ, hét về phía Tiêu Sở Ngôn đang thoải mái bên trên: "Đội trưởng, chị Sơ Ngữ không đi được, anh đi giúp chị ấy một tay."
Dịch Sơ Ngữ thở hổn hển, một tay chống lên lan can, tay kia vung về phía Tiêu Sở Ngôn, thở dốc: "Tôi không sao."
Âm lượng rất thấp.
Tiêu Sở Ngôn bước xuống, đến bên cạnh Dịch Sơ Ngữ, đưa tay về phía cô.
Lòng bàn tay hướng lên trên, đường chỉ tay rõ ràng, có thể mơ hồ nhìn thấy vết chai ở ngón trỏ và ngón giữa.
Anh bình tĩnh nói: "Tới đây"
Dịch Sơ Ngữ vươn tay, đưa tay nắm lấy tay anh, lòng bàn tay hai người áp chặt vào nhau.
Dịch Sơ Ngữ dựa vào sức của anh, bước đi cũng dễ dàng hơn.
Không biết là do leo núi mệt hay do bàn tay ôm cô quá nóng, Dịch Sơ Ngữ cảm thấy lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Một nửa lộ trình đều là Tiêu Sở Ngôn kéo Dịch Sơ Ngữ lên.
Trong khoảng thời gian này, khi đã đi đến lưng chừng núi, Dương Dụ Hân cũng cảm thấy sắp không trụ được nữa, liền kêu Tiêu Sở Ngôn kéo mình.
Tiêu Sở Ngôn không thèm nhìn cô bé, lạnh lùng nói: "Coi như là rèn luyện thân thể đi."
Dương Dụ Hân trong nội tâm gầm lên một tiếng, ông anh họ vô tình này đúng là chọc cô tức chết.
Tuy nhiên, điều khiến cô vui là Tiêu Sở Ngôn đã nắm tay Dịch Sơ Ngữ đi hết chặng đường này, vậy nghĩa là hai người họ có hy vọng rồi.
Cuối cùng khi lên đến đỉnh núi, trước mặt chính là quả cầu pha lê.
Trước họ là dòng người xếp hàng để qua cầu.
Dịch Sơ Ngữ theo Dương Dụ Hân đi tới.
Trước mặt có vài cậu nhóc nghịch ngợm, khi đi đến giữa cầu kính cố tình lắc nhẹ người, nô đùa nhốn nháo.
Cây cầu dường như không đặc biệt vững chắc, lắc lư từ bên này sang bên kia.
Khi Dịch Sơ Ngữ nhìn xuống, cô thấy con suối chảy qua khu rừng xanh thẳm bên dưới.
Mọi thứ thật nhỏ bé, những gốc cây cao chót vót giờ chỉ to bằng hạt đậu nành.
Khi cây cầu thủy tinh lắc lư, Dịch Sơ Ngữ đứng không vững, đột ngột nắm lấy tay vịn cầu, thận trọng tiến từng bước nhỏ.
Không dám nhìn xuống, quá cao, càng nhìn càng sợ.
Một thân ảnh to lớn tiến đến nắm lấy tay đang vịn lan can của Dịch Sơ Ngữ.
Thân nhiệt quen thuộc
Trong lòng Dịch Sơ Ngữ càng thêm bối rối.
Quay đầu lại, đó là Tiêu Sở Ngôn.
Anh vững vàng đứng đó, một tay nắm lấy tay cô.
Sự bao bọc của anh khiến Dịch Sơ Ngữ yên tâm một chút, nhưng trong lòng lại nổi sóng.
Ngực trước của anh áp vào lưng cô, cả người phủ lấy cơ thể cô.
Tiêu Sở Ngôn đi từng bước nhỏ về phía trước.
Mặt trời khuất một nửa sau những đám mây, ánh sáng chói mắt phản chiếu lên cây cầu kính.
Đôi mắt Dịch Sơ Ngữ khẽ nhíu lại.
Thật chói mắt.
Dương Dụ Hân dùng điện thoại di động chụp ảnh, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiêu Sở Ngôn và Dịch Sơ Ngữ, liền nhắm vào hai người họ và hét lên: "Đội trưởng, chị dâu."
Hai người đồng thời phản xạ tự nhiên nhìn thẳng vào camera.
Vẻ mặt cả hai đều không có sự chuẩn bị, tuy nhiên Tiêu đội trưởng vẫn giữ nguyên nét mặt không cảm xúc.
Dương Dụ Hân lập tức che miệng cười: "Xin lỗi, em định gọi chị Sơ Ngữ thôi."
Những cậu nhóc nghịch ngợm phía trước bị nhân viên bắt gặp dạy dỗ vài câu.
Sau khi băng qua cây cầu thủy tinh, cả ba cùng đi bộ xuống núi.
Dương Dụ Hân giơ điện thoại lên cho Dịch Sơ Ngữ xem: "Chị Sơ Ngữ, cho chị xem tấm ảnh em vừa chụp này."
Giương mắt lên liền chú ý tới Tiêu Sở Ngôn đang ở phía sau Dịch Sơ Ngữ, cô bé lập tức đem điện thoại giấu đi.
Ai chả biết Tiêu đội trưởng không thích chụp ảnh, ngoài ảnh tốt nghiệp chỉ có vài tấm hình chụp gia đình, cuối cùng cũng chỉ còn lại hình chứng minh thư và hình khi còn bé ở trần.
Anh luôn kháng cự khi người khác muốn chụp ảnh anh.
Dịch Sơ Ngữ cảm nhận được, bối rối hỏi: "Sao vậy?"
Dương Dụ Hân nháy mắt sau lưng.
Dịch Sơ Ngữ không biết làm sao, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy một lồng ngực rộng lớn.
Dường như ý thức được hành động của Dương Dụ Hân, cô cũng không hỏi nữa.
Thay vào đó, Tiêu Sở Ngôn ở phía sau hỏi: "Sao không xem nữa?"
Tấm hình vừa rồi chụp được gương mặt rất đáng yêu của đại thần, Dương Dụ Hân không muốn phải xoá đi.
Lắc đầu một cái: "Em sợ anh bắt xóa."
Tiêu Sở Ngôn hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt khuất trong bóng cây rậm rạp, giọng nói nhẹ nhàng như tiếng nước róc rách.
"Sẽ không."
Với lời bảo đảm của đội trưởng, Dương Dụ Hân yên tâm: "Quân tử nhất ngôn, mong sếp Tiêu giữ lời."
Tiêu Sở Ngôn hỏi ngược lại: "Anh đã từng nói dối em chưa?"
Sau đó Dương Dụ Hân tự tin lấy điện thoại ra, tìm được bức ảnh duy nhất của Dịch Sơ Ngữ và Tiêu Sở Ngôn trong số hàng chục bức ảnh phong cảnh.
"Anh xem này."
Dịch Sơ Ngữ nhìn bức ảnh, có vài người lọt vào khung hình nhưng vẫn có thể nhận ra hai nhân vật chính.
Là bởi vì ở họ toả ra ánh sáng
Thân ảnh cao gầy thẳng tắp đứng ở phía sau một Dịch Sơ Ngữ nhỏ nhắn, một tay anh nắm lấy tay vịn, thực ra là nắm lấy tay của Dịch Sơ Ngữ trên tay vịn.
Dịch Sơ Ngữ không nói lời nào, Tiêu Sở Ngôn lại càng im lặng.
Sau khi cho hai người xem, Dương Dụ Hân cất điện thoại đi, giống như một đứa trẻ muốn được thưởng: "Thế nào? Kỹ thuật chụp ảnh của em có tốt không?"
Dịch Sơ Ngữ cười: "Ừ."
Nhận được câu trả lời của Dịch Sơ Ngữ, Dương Dụ Hân nhìn Tiêu Sở Ngôn: "Đội trưởng, anh nghĩ sao?"
Tiêu Sở Ngôn chưa kịp trả lời, Dương Dụ Hân đột nhiên vỗ vỗ đầu, giả vờ: "Ồ, đội trưởng nhà mình không thích chụp ảnh, sao có thể khen em được."
Có ý mỉa mai, châm biếm trong lời nói.
Không ngờ, Tiêu Sở Ngôn lại lên tiếng.
"Làm tốt lắm"
Hành động của đội trưởng thực sự khiến Dương Dụ Hân sửng sốt, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài.
Trước đây mà lỡ chụp ảnh của anh thì đều bị anh bắt xoá đi, lần này nguợc lại còn được khen.
Đọc tiểu thuyết ngôn tình nhiều năm như vậy, Dương Dụ Hân liền hiểu được. Tiêu Sở Ngôn vốn là một con vịt chết, bề ngoài có thờ ơ lãnh đạm nhưng thực ra lại có cảm tình tốt với Dịch Sơ Ngữ.
Sau khi xuống núi, công viên giải trí đã ít người hơn vừa rồi.
Dương Dụ Hân chơi rất nhiều trò.
Thời gian buổi chiều trôi qua thật nhanh, sắc trời đã về khuya, đèn đường bắt đầu bật sáng.
Dương Dụ Hân trước đây có nghe nói về món ăn ngon ở phố ẩm thực gần đồi Vân Thành, nhưng một người sống quy củ và có nguyên tắc như sếp Tiêu luôn chống lại việc ăn thức ăn đường phố.
Dương Dụ Hân ngỏ ý muốn sang phố ẩm thực bên cạnh ăn những quán ven đường mà không có hy vọng gì.
Nhưng mà, Tiêu Sở Ngôn không từ chối.
Cuối cùng, cả ba đứng trước một cửa hàng đậu hũ.
Dương Dụ Hân gọi một bát đậu hũ thối, quản lý cửa hàng còn nhiệt tình giúp cô thêm rất nhiều nguyên liệu.
Cô vui vẻ nhận lấy, nói với Tiêu Sở Ngôn: "Đội trưởng, anh thanh toán đi."
Cô xoay người gắp một miếng nói với Dịch Sơ Ngữ: "Chị Sơ Ngữ, ăn thử một miếng đi, rất ngon đấy."
Tiêu Sở Ngôn lấy điện thoại trong túi ra, bình tĩnh nói: "Cô ấy không ăn rau thơm. Ông chủ, cho tôi một phần khác không bỏ rau thơm."