Lần đầu tiên sau mười hai năm, Tà Thiên chạy hết sức mình như vậy.
Hắn không thể không chạy, đôi mắt khiến hắn đau đớn đó đang ở ngay phía sau, hẳn không thể tưởng tượng được tu vi của Trần Phong đó cao đến mức nào, thế nhưng chỉ một ánh mắt của hắn ta đã đủ khiến Tà Thiên lùi bước.
Sát ý lộ ra trong lời nói của Trần Phong mạnh mẽ và kiên quyết hơn bất kì những gì hän nhận được trước đây, so với Trần Phong, gã tu sĩ cầm kiếm nửa tháng trước không khác gì một con kiến.
Tà Thiên sợ hãi, nhịp tim đập cực nhanh, máu trong cơ thể gần như sôi sục, hẳn hoàn toàn không quan tâm đến tốc độ tiêu hao nguyên dương đang quá nhanh, bởi vì Tạ Sát nói cho hẳn biết, đối phương muốn giết dễ như trở bàn tay, như nghiền nát một con kiến vậy.
Tuy nhiên dù Tà Thiên có sợ đến mức nào thì sự bình tĩnh trong mắt hẳn cũng không bao giờ biến mất. Điều đó làm lão già điên rất khó hiểu, bình tĩnh tức là hẳn vẫn còn át chủ bài, nhưng mà chính ông ấy là người vẫn luôn quan sát Tà Thiên cũng không thể nào tin được hẳn vẫn còn cơ hội sống sót.
Hôm nay các võ giả trên núi An Lam được chứng kiến một cảnh tượng vô cùng kỳ quái, một tên phế vật hoảng sợ chạy trốn giữa núi, phía sau là một cao thủ nhàn nhã đi cách đó không xa, cách hẳn ta đuổi theo nhàn nhã như mèo vờn. chuột. Mọi người thấy vậy đều lắc đầu, họ tin chắc tên phế nhân kia không thể sống sót quá hai nén hương.
Thời gian hai nén hương qua đi, các võ giả kinh ngạc dừng việc đang làm trong tay, bởi vì, tên phế nhân kia còn sống chạy ngang qua, tuy sắc mặt vô cùng tái nhợt, bước đi lảo đảo nhưng tốc độ không hề chậm lại.
Kế đó bọn họ lại nhìn về phía cao thủ kia, mặc dù lúc này. cao thủ đã cố gắng hết sức để duy trì hình tượng của mình, nhưng các võ giả vẫn tinh tường phát hiện mặt hắn sắp tối sầm lại rồi, rõ ràng hẳn đang tức giận.
Xong rồi, cao thủ nổi giận, tên phế vật kia tuyệt đối sống không quá một nén hương.
Nhưng nửa canh giờ nữa qua đi, bọn họ lại nhìn thấy tên phế nhân kia chạy xuống núi, lại chạy ngang qua trước mặt bọn họ...
Cả đám võ giả chứng kiến như bị sét đánh trúng, đứng hình hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó, họ cẩn thận đuổi theo hai người để tận mắt chứng kiến tên phế vật đó có thể sống sót được bao lâu khi bị cao thủ truy đuổi.
Đồng thời, họ cũng tò mò tại sao tên phế vật đó lại chạy qua chạy lại trước mặt bọn họ tận ba lần, hắn chạy vòng vèo như vậy để làm gì?
Đội ngũ một đuổi một chạy giờ đã tăng thêm không ít thành viên, người đuổi kẻ chạy thêm hai vòng xung quanh ngọn núi, đội ngũ lại tăng thêm thành viên, ước chừng khoảng chục con Tùng Lang chạy đuổi theo sau lưng nhóm người.
Tùng Lang là loài mãnh thú cấp thấp nhất, một tu sĩ Man Lực Cảnh tâng một cũng có thể dễ dàng đối phó với một con cho nên nhóm người đã đồng loạt phớt lờ chúng, mà đăng kia, nhóm Tùng Lang đang có chút run rẩy vì sợ hãi con người những chúng vẫn kiên trì đi theo họ, thỉnh thoảng còn tru lên vài tiếng vô cùng kì lạ.
Rượt đuổi cho đến khi hai chân Tà Thiên mất sức ngã xuống một tảng đá xanh thì Trần Phong cũng dừng lại, khuôn mặt âm u dần dần bị che kín băng vẻ mỉa mai và dữ tợn.
"Dùng hết nguyên dương để ép ta chạy hết tốc lực suốt một canh giờ, thành thật mà nói, đúng là không ngờ đấy" Trần Phong lạnh lùng liếc nhìn các võ giả phía sau, sau khi dùng sát ý mãnh liệt ép mọi người lùi lại, hắn ta quay đầu nhìn Tà Thiên đang gục ngã, cười lạnh nói: "Ta nghĩ ta biết vì sao người đó muốn giết ngươi rồi. Một kẻ vô dụng lại có tính kiên trì như vậy thật sự rất đáng sợ."
Tà Thiên căn bản nghe không được Trần Phong đang nói cái gì nữa, bên tai chỉ còn vang vọng tiếng hô hấp dồn dập của chính hắn, hẳn cảm giác được thân thể mình càng ngày. càng lạnh đi, cố vét cạn chút sức lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể, hắn run rẩy lấy ra một miếng phân Long Báo. nhét vào miệng.
Nhưng mà lần này ăn phân hắn lại không cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì liều mạng chạy suốt một canh giờ như vậy đã là giới hạn của cơ thể hắn, nguyên dương đã tiêu hao gần như sạch sẽ, ý thức mơ hồ, cơ thể tê liệt.
Vốn dĩ hắn muốn dùng cảm giác đau đớn để kích thích bản thân, ai ngờ lần này lại không cảm nhận được cơn đau nào cả, đồng thời cũng không thể tu luyện Bồi Nguyên Công được, nghĩa là hẳn không thể bổ sung thêm nguyên dương, cuối cùng chỉ có thể bỏ mặc bản thân tiêu tán hết nguyên dương mà chết.
"Thật đáng tiếc..."
Bên tai mơ hồ vang lên tiếng sói tru, Tà Thiên vừa vui mừng lại vừa tiếc nuối. Hẳn vui mừng là vì những gì trong sách ghi đã đúng, hắn thật sự đã dụ được Tùng Lang tới, điều này chứng tỏ sức mạnh của tri thức cũng không kém gì sức mạnh tu luyện.
Mà tiếc nuối là vì hẳn không thể tận mắt nhìn thấy kế hoạch của mình thành công, dù có liều mạng vùng vãy nhưng hẳn vẫn không dành được cơ hội sống.
Càng đến gần cánh cửa tử vong, Tà Thiên càng bình tĩnh, thân thể phiêu phiêu, ý thức mơ hồ, thực thoải mái...
Đây là cảm giác chết đi sao? Có lẽ cái này là sướng muốn chết' nhỉ, bởi vì hiện tại hẳn thật sự rất thoải mái...
Có điều trong lòng hẳn vẫn còn một chấp niệm chưa thể buông bỏ được mà.
Lão già điên khẽ thở dài, hiện tại ông ấy đã nhìn thấu kế hoạch của Tà Thiên, nếu kế hoạch này thành công, cho dù Trần Phong không chết, Tà Thiên cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm. Trí tuệ của Tà Thiên lại một lần nữa khiến ông chấn động
Vậy mà đối mặt với Tà Thiên đang hấp hối, ông ấy vẫn không nhúc nhích.
Bởi vì đây sứ mệnh được truyền lại cho ông từ thời xa xưa, mặc dù vẫn còn một vài bước ông chưa hoàn thành, nhưng trong những bước đó không hề đề cập đến việc cứu mạng người thừa kế.
Ông ấy rất đánh giá cao Tà Thiên, nhưng ông sẽ không ra tay cứu hắn, những gì ông ấy có thể làm là sau khi Tà Thiên chết, ông sẽ giúp Tà Thiên quét sạch những người mà hẳn ghét chẳng hạn như một số người của Tạ gia, hoặc Trần Phong gì đó.
"Có lẽ, không cần tôi ra tay tên Trần Phong này cũng... Lão già điên thở dài, nhìn Trần Phong đang bị hàng trắm con sói bao vây.
Các võ giả lại phải lui về sau một lần nữa, không phải vì hàng trăm con Tùng Lang này đang đe dọa tính mạng của họ, mà bởi vì, tại thời điểm này, khắp cả ngọn núi đều đang vang vọng tiến bọn chúng tru làm họ giật mình.
Tuy nhiên, bọn họ không có rời đi bởi vì họ phát hiện, đám Tùng Lang này chỉ nhắm vào một mục tiêu duy nhất - Trần Phong. Bọn họ đứng đấy mà đám Tùng Lang đó vẫn không thèm nhìn tới, cho nên bọn họ mới quyết định tiếp tục đứng lại quan sát.
Vừa quan sát, trong đầu họ vừa dấy lên một nghỉ ngờ, rốt cục vị cao thủ này đã làm việc gì thất đức mà khiến cả trăm con Tùng Lang để ý đến như vậy?
Tuy rằng sắc mặt Trần Phong đã đen kịt, nhưng một hai trăm con Tùng Lang này vẫn không đủ để hắn ta bỏ vào mắt, cho dù là hản giết không hết thì với tu vi Man Lực Cảnh tầng tám của hắn vẫn có thể thuận lợi chạy thoát, chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là chặt đầu Tà Thiên.
Ai ngờ, ngay khi hẳn ta vừa tiến về phía trước một bước, hàng trăm con sói đồng loạt rụt người lại, toàn thân căng thẳng như thể chỉ cần Trần Phong đi chuyển thêm một lần nữa, bọn chúng sẽ điên cuồng lao lên!
"Sao lại thế này!"
Một cảm giác khủng hoảng đột nhiên mãnh liệt chiếm lấy trái tim Trần Phong, ánh mắt hắn ta tràn đầy hoài nghi, chân phải đang lơ lửng trên không trung cũng không dám đáp. xuống. Bởi vì hành động bất thường của đám Tùng Lang, Trần Phong đột nhiên cảm giác mình đã trở thành kẻ thù truyền kiếp của chúng, nhất định phải chiến đấu đến mức người sống ta chết!
Các võ giả cũng sửng sốt bởi vì một màn kỳ quái này, bọn họ chưa từng nghe tới hay chứng kiến cảnh tượng này bao giờ, có điều khi nhìn qua tư thế đứng giơ chân của cao thủ kia bọn họ lại muốn bật cười.
Nhưng bọn họ không cười được, bởi vì trong rừng lại đột nhiên tràn ra một lượng lớn Tùng Lang nữa, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, vòng vây ban đầu đã dày lên gấp mấy lần!
Giờ trong vòng vây chỉ có hai người, Trần Phong đứng tư thế kì lạ và Tà Thần ngã trên viên đá xanh.
Trần Phong đã sợ hãi, mặc dù hắn đủ thực lực để giết chết Tùng Lang trong chớp mắt, nhưng hiện tại xung quanh hắn đã có gần một ngàn con Tùng Lang, giờ không biết hắn còn đường sống nữa không chứ đừng nói đến chuyện trốn thoát.
"Ta là đệ tử của Trần gia thành Dương Sóc, chỉ cần có người nguyện ý ra tay giúp đỡ, tại hạ sẽ không ngần ngại báo đáp hậu hĩnh!"
Tất cả võ giả đồng loạt lùi lại một bước, quả thật bọn họ cũng động lòng khi nghe được báo đáp, nhưng tình huống hiện tại quá kỳ lạ, cho dù không sợ chết, bọn họ cũng sợ sẽ dính phải thứ khó hiểu gì đó.
Hơn nữa lúc nấy ngươi còn trừng bọn ta một hồi, bây giờ phải xuống giọng rồi sao?
Đang nghĩ về chấp niệm duy nhất của mình, trong cơ thể Tà Thiên đột nhiên xuất hiện dấu vết của nguyên dương.
Sau khi dấu vết đó xuất hiện, một dòng nguyên dương cuồn cuộn chảy trong cơ thể hắn, chỉ trong vài hơi thở, đôi mắt của hắn đã lấy lại sự rõ ràng, hắn nhìn thấy bầu trời trong xanh, nghe thấy tiếng tru thật đáng yêu của bầy sói và... cả tiếng thở dốc cầu cứu của Trần Phong.
Tà Thiên không hiểu tại sao nguyên dương lại đột nhiên xuất hiện như vậy, nhưng hiện tại hắn cũng không có tâm trạng nghĩ ngợi gì, sau khi cử động được, hăn lại lấy phân Long Báo ra ăn rồi mới đứng dậy, không để ý đến Trần Phong hay đám Tùng Lang đó nữa mà chuyên tâm tu luyện Bồi Nguyên Công.
Lão già điên lại há hốc mồm. Lúc này, bầy sói đã điên cuồng lao về phía Trần Phong.
Máu thịt bay tứ tung, cao thủ Man Lực Cảnh tầng tám trong tình thế tuyệt vọng đã thể hiện ra toàn bộ sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ của mình. Chỉ cần một cú thụt chỏ thật nhẹ, cái đầu cứng rắn của Tùng Lang đã vỡ vụn, một nắm đấm đã đánh Tùng Lang bay đi...
Nhưng mà, ở đây có rất nhiều sói "Tiểu tạp chủng, ngươi hại ta!" "Cho dù có phải chết, ta cũng sẽ giết ngươi!"
"Ta muốn uống máu của ngươi, ăn thịt của ngươi!"
Trần Phong giống như điên rồi, đôi mắt đỏ như máu của hẳn căn bản không nhìn vào đám Tùng Lang mà nhìn chằm chằm vào Tà Thiên đang nhàn nhã tu luyện bên tảng đá cách đó hơn mười thước, vung tay giết chết đám sói không ngừng lao đến, hắn ta từ từ tiến đến gần Tà Thiên.
Hản cũng rất khó hiểu tại sao trong cùng một vòng vây mà bầy sói chỉ tấn công hắn mà không tấn công Tà Thiên, vì thế mà hẳn muốn tiến lại gần chỗ Tà Thiên hơn.
Đồng thời đây cũng là nghi vấn của mọi người.
Mười thước, chín thước...
Khoảng cách càng gần, xác sói cũng càng ngày càng nhiều, hẳn ta vẫn chém giết ác liệt như trước, nhưng dù khoảng cách có gần đến đâu, cũng không có con sói nào tấn công Tà Thiên.
Khi nguyên dương trong cơ thể đã đủ, Tà Thiên ngừng tu luyện, quay đầu nhìn Trần Phong.
"Ngươi muốn chạy trốn sao?"
Động tác điên cuồng của Trần Phong khựng lại, trên lưng hẳn ta lập tức bị rạch ra ba vết vuốt sói.
“Đại khái khoảng một nén hương nữa ngươi sẽ chạy trốn được thôi, Tùng Lang sẽ không đuổi theo.”
"Thật?" Trần Phong lại sửng sốt, hắn ta cũng không thèm để ý trên người đột nhiên xuất hiện thêm mấy chục vết thương mà chỉ trân trân mở to đôi mắt đỏ như máu hỏi.
Tà Thiên gật đầu, hẳn lấy ra thanh đoản kiếm dính máu rắn lần trước: “Nhưng ta sẽ đuổi theo ngươi.”
"Hahahaha, tên ngốc trẻ tuổi kiêu ngạo!"
Trần Phong hưng phấn cười to, thật sự hản đã nghĩ ra cách trốn thoát, chỉ cần nhảy lên tảng đá xanh cao bằng nửa người ở bên cạnh Tà Thiên là hẳn ta sẽ có cơ hội trốn thoát. Tới lúc nghe Tà Thiên nói vậy thì các đòn tấn công của hắn ta càng tàn nhãn hơn, trong lòng thầm cầu nguyện cho đồ tạp chủng kiêu ngạo Tà Thiên kia không chạy trốn trước, hắn ta quyến tâm nhất định phải giết chết tên khốn này trước mặt mọi người!
Một nén nhang trôi qua. Trần Phong hộc ra một ngụm máu, bởi vì đám Tùng Lang kia không hề phân tán đi mà ngược lại càng hung hãn hơn lúc nấy.
"Đồ tạp chủng, ngươi lừa ta."
“Ta tính sai thời gian rồi, còn có nửa nén nhang mới đúng.”
Trần Phong tức giận nghiến răng ken két, chỉ có thể hét lên để lấy tinh thần, cố gắng kiên trì thêm lấy nửa nén nhang.
Sau nửa nén nhang nữa, mọi người nhịn không được bật cười, bởi vì công kích của bầy Tùng Lang vẫn còn đó.
"Còn bốn mươi hơi thở nữa”
Trần Phong nghe vậy vẫn không thể nào vui lên được nữa, dưới hàng loạt đòn công kích dày đặc của đám Tùng Lang, dần dần hắn ta chỉ có thể gồng mình chống cự mà không thể tấn công lại lần nào, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều, máu cũng đã chảy đầm đìa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!