Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vạn Cổ Tà Đế - Tà Thiên (FULL)

Trên vách núi Bách Thú không thật sự có một con trắm thú.

Có điều khi Tà Thiên bước lên nơi táng thân của biết bao võ giả này, hắn nhìn thấy hai đôi con ngươi màu xanh lục dữ tợn chiếu xuyên qua ánh trăng màu bạc.

Đó là một con rắn và một con hổ, con rắn là loài Khiên Cơ: Xà có thân màu đỏ sậm, còn hổ là loài Lục Văn Hổ, trên thân mình màu vàng là các sọc màu xanh lục xen vào.

Bị hai cặp mắt xanh lục hung ác kia nhìn chăm chằm, Tà Thiên đột nhiên nảy ra ý định muốn quay trở về, hình như chủ nhân nơi đây không được hiếu khách lắm nhỉ. Dù Tà Thiên chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, nhưng hắn vẫn không ngừng thầm nhủ, không được nhúc nhích, nhúc nhích một cái là chết ngay đấy.

Thế là hai thú, một người liền đứng đối diện nhau tạo. thành thế kiềng ba chân.

Thừa dịp tình thế vẫn còn giằng co, Tà Thiên đè nén nỗi sợ hãi trong lòng và bät đầu tổng kết những thứ đã học được. từ bài học ngày hôm nay, ngoài trừ di vật của một số xác chết, hẳn còn thu được rất nhiều thứ nữa, chẳng hạn như nỗi ám ảnh cái chết, nỗi sợ thất bại, máu tanh và cả những âm mưu, v.v., tất cả những thứ đều quan trọng hơn đám di vật kia nhiều lắm.

Đồng thời, hẳn cũng hiểu rõ bản thân mình hơn, Bản mệnh nguyên dương mất đi có tốt cũng có xấu. Tốt là sau này người ngoài sẽ không thể nhìn thấu được tu vi của hẳn, có điều, chuyện xấu thì vẫn còn nhiều lắm, ví dụ như trong cục diện giằng co hiện tại, hắn chỉ còn sức mạnh đủ cho một đòn duy nhất.

Trong khi hẳn phải đối diện với hai con thú hung mãnh. Nghĩ đến đây, Tà Thiên nhắm mắt lại, cùng lúc đó, Khiên

Cơ Xà cũng đột nhiên rít lên một tiếng, cơ thể khẽ lắc lư, Lục Văn Hổ thì gầm gừ liên tục, thân thể gồng lên thật mạnh.

Chỉ một động tác nhắm mắt nho nhỏ lại suýt chút đã kích động đòn đòn tấn công của cả hai con hung thú dữ tợn sánh ngang với võ giả tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, điều này càng chứng minh rõ tình thế nguy hiểm hiện tại của hẳn.

Cách đó trăm thước, xuyên qua từng tầng lá cây, lão giả điên lẳng lặng nín thở nhìn cảnh tượng này, lòng bàn tay không biết đã đầy mồ hôi từ bao giờ cho thấy ông ấy đang rất căng thẳng, nhưng cái căng thẳng này không phải vì lo cho sự an nguy của Tà Thiên, cũng không phải vì sự hung mãnh của hai con hung thú kia làm cho sợ hãi mà là nỗi căng thẳng chờ đợi khi ông ấy biết Tà Thiên không đủ năng lực ứng phó tình huống này nhưng trong lòng vẫn không nhịn được muốn nhìn Tà Thiên sẽ phản ứng thế nào.

Cho đến khi mở mắt lại lần nữa, Tà Thiên nhìn thẳng về phía Khiên Cơ Xà, đồng thời chân hắn bắt đầu di chuyển về phía Lục Văn Hổ. Lão giả điên nhìn thấy cảnh này thì không khỏi đưa chân tiến lên một bước, theo ý kiến của ông, hành động này của Tà Thiên quá mức liều lĩnh, hắn đang đâm đầu vào chỗ chết!

Hai con thú đồng loạt rít lên, hành động của Tà Thiên khiến bọn chúng cảnh giác. Nhưng không lâu sau, âm thanh Khiên Cơ Xà phát ra từ từ nhỏ lại một chút, bởi vì nó phát hiện Tà Thiên không còn nhìn nó nữa mà xoay người lao về phía Lục Văn Hổi

Đây là một cơ hội tuyệt vời!

Quái thú không có linh tính nhưng chúng có trực giác, gần như cùng một lúc với hành động của Tà Thiên, Khiên Cơ Xà cũng lập tức lao về phía Lục Văn Hổ, cơ thể nó bản đi nhanh giống như một mũi tên, bắn thẳng vào người Lục Văn Hổ - tên mà nó coi là kẻ thù đáng gờm nhất. Nó há to cái miệng đỏ như chậu máu của mình, cơ thể rằn uốn lượn, đôi mắt màu xanh lục của nó cũng tràn đầy sự phấn khích và tàn nhãn.

"Sai lầm, sai lầm rồi!" Lão già điên vừa tiếc nuối thở dài vừa nhanh chóng lao đến gần vách núi Bách Thú: "Ngươi đang cho rằng tốc độ của Khiên Cơ Xà không nhanh, định mượn sức nó phối hợp giải quyết Lục Văn Hổ, xong việc là ngươi có thể trốn thoát đúng không? Có điều ngươi không biết, tốc độ của con rắn đó còn nhanh hơn cả Lục Văn Hổ bốn chân. Dù sao thì chuyện này cũng là do ngươi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, xem ra ta phải nhét thêm vài quyển sách vào. trong hang động nữa rồi...”

Lục Văn Hổ gầm lên một tiếng chói tai, đôi mắt xanh lục. khóa chặt lên người Tà Thiên.

Lúc này nó đang rất tức giận, con người này không chỉ tự ý đặt chân lên vách đá Bách Thú mà còn dám hợp lực với kẻ thù đến thách đấu nó, cho dù biết lần này nó có thể sẽ chết dưới miệng con rắn kia nhưng nó quyết tâm không thể nào. tha thứ cho tên con người này được!

Grào!

Một tiếng gầm dữ dội vang lên, hai chân sau của Lục Văn Hổ lấy đà đá xuống đất thật mạnh, sau khi bụi đất bay lên tứ tung, nó đã biến thành một tia chớp màu xanh lá, mà phía đầu của tia chớp này là bộ vuốt hổ sắc bén dài sáu tất đang phát ánh sáng lạnh lão!

Nó sẽ xé nát con người này thành từng mảnh!

"Chết rồi!" Thấy vậy, lão giả điên càng vội vàng hơn, ông không dám trì hoãn thêm chút nào nữa, dưới chân nhẹ nhàng lấy đà, cả người lập tức hóa thành một cơn gió bản thẳng vào vách núi Bách ThúiI

Móng vuốt lạnh lẽo hướng thẳng vào mắt Tà Thiên làm hẳn vô thức muốn nhằm mắt lại, nhưng mà, hắn vẫn cố hết sức duy trì tầm nhìn, nheo mắt nhìn chằm chäm vào móng hổ sắp tới, kế tiếp chân hắn nhanh chóng điều chỉnh phương. hướng, tốc độ lao về trước vẫn không thay đổi.

Hắn mơ hồ cảm thấy chỉ cần tốc độ của mình chậm lại một chút thôi, con rắn phía sau sẽ đổi mục tiêu tấn công thành mình, đến lúc đó hắn sẽ thật sự bị kẹt giữa hai con thú, và rồi cái chết là điều không tránh khỏi được nữa!

Lão già điên lao tới nhanh như gió, nhưng mà khi bay tới bên trên đỉnh đầu hai thú và một người kia, ông ấy lại không ra tay ngăn cản Tà Thiên tìm đường chết nữa. Bởi vì, ông đã nhìn thấy đôi mắt của Tà Thiên, mặc dù bên trong có sự sợ hãi, nhưng vẫn không thiếu đi nét can đảm và minh mẫn.

"Chẳng lẽ hẳn thật sự có cách..."

Ngay lúc này đây, phía trước hăn là móng vuốt lạnh lẽo dài sáu tấc của Lục Văn Hổ đang xé gió lao tới. Đồng thời phía sau là cái miệng há to như chậu máu của con rắn đỏ.

Tình thế này làm lão giả điên đang chứng kiến cũng phải run lên một cái. Thế nhưng, lúc này Tà Thiên lại đột nhiên tiến thêm một bước! Sau đó hắn nghiêng người quay đầu lại đồng thời hạ thấp cơ thể xuống! Hẳn đã tránh được móng vuốt lạnh lẽo kia nhưng phần đệm thịt dày trên chân Lục Văn Hổ vẫn tát trúng vào lưng Tà Thiên một cái thật mạnh!

Phụt! Phụt! Phụt!

Ba ngụm máu liên tiếp phun ra, khuôn mặt vốn đỏ lên vì chạy nhanh của Tà Thiên lập tức trở nên vô cùng tái nhợt!

"Đột nhiên tiến lên một bước để tránh khỏi vuốt hổ sắc nhọn, cuối cùng chỉ bị đệm chân hổ làm bị thương, thật nguy hiểm! Nhưng vẫn phải công nhận kế hoạch này rất hay!” Lão giả điên nhìn thấy cảnh này thì toàn thân nổi lên một lớp da gà, ông ấy không thể nào ngờ tưởng tượng được Tà Thiên chỉ mới trải qua một trận chiến, vả lại còn chưa được trực tiếp chiến đấu mà hẳn đã phát triển đến mức này, đúng là thiên tài chiến thuật mà!

Có điều như vậy vẫn chưa phải kết thúc, ông ấy biết kế hoạch của Tà Thiên vẫn chưa kết thúc ở đây, ông ấy mở to hai mắt cẩn thận nhìn thiếu niên phế vật đã mất nguyên dương tiếp tục tạo ra kỳ tích kinh người!

Móng vuốt của Lục Văn Hổ để vụt mất mục tiêu nên cơ thể nó lập tức mất thăng bằng vồ về phía trước, con rắn phía đối diện chỉ cần hơi điều chỉnh lại góc độ, sau đó lại tăng tốc dùng cái miệng như chậu máu đó đánh thẳng về phía sau cổ của Lục Văn Hổ.

Lúc này nó không còn tâm trạng đâu mà để ý tới Tà Thiên vừa bị đánh bay đi, cho dù đường bay của Tà Thiên có vừa hay lướt xuống dưới cơ thể nó.

Cơn đau dữ dội khiến Tà Thiên mất đi ý thức trong chốc lát, thế nhưng cũng chỉ trong chốc lát thế thôi, bởi vì từ sau khi trải qua cơn tra tấn khi bị hút khô bản mạng nguyên dương thì trên đời này đã gần như không còn nỗi đau nào có thể khiến hắn quên đi việc mình nên làm.

Vì thế mà, khi hẳn nhìn thấy phần bụng mềm mại nhất trên người con rắn kia cũng chính là lúc một thanh đao dài 8 tấc tuột ra khỏi tay áo hẳn.

Sau đó hẳn nhanh chóng dùng hết sức đâm thanh đao đó về phía trước!

Nhờ có lực bay đi khi bị vuốt hổ tát lúc nấy, cộng với chính tốc độ lao về phía trước của bản thân con rắn cho nên toàn bộ thời gian Tà Thiên rạch bụng con rằn diễn ra rất thuận lợi và nhanh chóng, nhanh đến mức con rắn đó còn không kịp nhận ra cơn đau trên người mình.

Đến lúc Tà Thiên lăn ra xa thì cả người hắn đã nhuốm đầy máu vừa trào ra của con rắn.

Cái miệng như chậu máu kia cuối cùng cũng cắn được vào cổ Lục Văn Hổ, ngay lúc răng nanh rắn vừa đâm thủng vào da hổ, nọc độc bên trong đã xuyên thẳng vào huyết quản của Lục Văn Hổ. Đến tận lúc Khiên Cơ Xà định cuộn tròn cơ thể quấn lấy Lục Văn Hổ thì cuối cùng nó mới nhận ra có gì đó không ổn, tại sao cơ thể của nó lại mất hết sức lực, mềm oặt ra như vậy?

Khi hai con thú ngã xuống đất kéo dài hơi tàn cũng chính là lúc ông già điên biết mọi chuyện đã kết thúc.

Mà hết thảy chuyện này, từ khi Tà Thiên mở mắt ra cho đến khi hai con thú chết đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong vẻn vẹn sáu hơi thở. Trong sáu hơi thở này, cục diện kiềng ba chân lúc nãy đã sụp đổ, giờ đây bên yếu nhất lại là bên sống sót duy. nhất, hai bên mạnh nhất lại cùng nhau đi tới diệt vong.

Màn biểu diễn chiến thuật vô cùng xuất sắc này khiến lão già điên không nói nên lời, trong mắt và trong lòng đều tràn đầy nỗi chấn động.

Sau khi nghỉ ngơi chừng mười lăm phút, Tà Thiên mới có thể đứng dậy. Nhưng mà hẳn không lập tức dò xét xung quanh, bởi vì nếu có nguy hiểm Tà Sát sẽ nói cho hắn biết. Chuyện đầu tiên hän làm sau khi ngồi dậy là lấy ra hai miếng phân Long Báo ra ăn, ăn xong liền tiến vào trạng thái tu luyện Bồi Nguyên Công.

Hắn quyết định sau này phần lớn thời gian sẽ dành cho việc tu luyện Bồi Nguyên Công. Vì hai lý do, thứ nhất, thiếu hụt nguyên dương sẽ hạn chế hắn phát huy sức chiến đấu, thứ hai, sau khi trải qua trận chiến vừa rồi hẳn mới ý thức được, tu vi mạnh mẽ không có nghĩa là lực chiến mạnh mẽ. Hai con thú vừa rồi mạnh hơn hắn nhưng đều đã chết trong khi hẳn tu vi kém nhất lại sống sót, cũng vì thế mà hắn biết mình phải rèn luyện bản thân qua vô số trận chiến nữa, điều này đòi hỏi hẳn phải có đủ nguyên dương, dù là chiến đấu hay trị liệu đều cần có nguyên dương.

Hai xác thú này không có giá trị gì nhiều, sau khi cắt lấy túi mật rắn cùng với móng hổ thì Tà Thiên bước xuống núi mà không chút lưu luyến chút nào, về phần công pháp ẩn giấu trong con suối bên dưới vách núi Bách Thú kia, giờ hắn vẫn chưa cần vội.

Mặc dù Tà Thiên đã giết được một con thú hung tợn sánh ngang với võ giả tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, nhưng hắn biết mình làm được như vậy là nhờ có thủ đoạn, nếu thật sự đứng ra một chọi một thì bất kể kẻ thù là người hay thú, hản nhất định sẽ bị giết chết, cho nên hắn dự định sẽ bắt đầu luyện tập. từ dưới chân núi, nơi có những con thú yếu hơn.

Ánh trăng đã treo tít trên cao nhưng Trần Cần vẫn không thể ngủ được, hẳn ta đứng bên cửa sổ nhìn núi An Lam đang chìm trong bóng tối, trong đầu lại nhớ đến người đã khiến hắn sợ hãi.

Bất kể là cảm giác trắn trọc lúc tương tư hay là trằn trọc lúc suy đoán nước đi của đối thủ đều cùng mang lại một cảm giác tra tấn như nhau. Đó là loại tra tấn mà trước giờ Trần Cần chưa từng trải qua, cảm giác này khiến hẳn sốt ruột đến phát điên, hắn vội vã muốn làm ra hành động gì đó, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi. Cuối cùng vất vả chịu đựng đến hừng đông hắn mới mang theo đôi mắt đỏ hoe đi tập hợp mọi người cùng nhau lên núi.

Vì đã xem Tà Thiên là đối thủ của mình, cuối cùng hắn ta vẫn quyết định đi tới vách núi Bách Thú để xem xét.

Lúc này Tà Thiên đã bắt đầu tu luyện dưới chân núi, vì không muốn thu hút sự chú ý của người khác nên hắn không đi theo con đường núi mà các võ giả khác đã đi, mặc dù đi như vậy rất khó khăn, nhưng hän đồng ý chấp nhận cái khó khăn này, bắt đầu lại từ đầu học từng chút một.

Khi Trần Cần thận trọng bước lên tới vách núi Bách Thú, hẳn ta đã bị hai cái xác thú trên đó thu hút sự chú ý.

Cả Lục Văn Hổ và Khiên Cơ Xà đều có thể sánh ngang với võ giả tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy, nhưng như vậy không có nghĩa là võ giả tu vi Man Lực Cảnh tầng bảy có thể đối phó với cả hai. Tu vi là tu vi, sức chiến đấu là sức chiến đấu, nếu lao vào thực chiến, ít nhất cần có ba võ giả tầng bảy giàu kinh nghiệm hợp tác lại mới có thể đối phó với một con.

Nói cách khác, nếu là Trần Cần chạm trán phải một trong hai con thú này, hẳn ta sẽ chết.

Nhóm người chậm rãi đến gần hai cái xác, đám đệ tử Trần gia tụ tập thành một vòng tròn bảo vệ xung quanh, còn Trần Cần thì ngồi xổm xuống điều tra tình hình, thật ra tình trạng xác chết rất bình thường. Trông hiện trạng rất giống hai con thú này đánh nhau rồi cùng chết, nếu trên đất không có một đống nội tạng rằn vương vãi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!