“Đệ nói gì?"
"Nhị ca, là tên tạp chủng Tà Thiên kia!" Tạ Kim run rẩy giơ hai ngón tay lên, giọng điệu kêu rên thảm thiết: "Sức mạnh của hắn rất lớn, tốc độ rất nhanh, hắn dễ dàng vặn gãy hai ngón tay của đệ. Hơn nữa, hẳn, hẳn còn cướp ngân phiếu của đệ nữa"
Tạ Bảo cũng không tin lời hắn nói, giọng điệu lạnh lùng: "Tạ Kim, ngươi có tu vi tầng ba Man Lực Cảnh mà, nói thật đi!"
Tạ Kim thấy vậy, "âm" một tiếng đã thấy hắn quỳ trên mặt đất: "Nếu đệ dám nói dối nửa câu trước mặt Nhị ca thì sẽ bị Thiên Lôi đánh!"
Dưới gối nam nhân có vàng, Tạ Bảo thấy vậy thì tin hơn phân nửa, lửa giận tăng vọt, hắn ta vung mạnh tay lên: "Đi, đi †ìm tên tiểu tạp chủng kial"
Một đám đệ tử Tạ Gia mang theo khí thế như bão vào xông tới tiền viện đổ nát, nhưng lúc đang chuẩn bị xông vào. thì Tạ Bảo đã đưa tay ngăn cản mọi người lại, sắc mặt thay đổi mấy lần.
Lúc này, dường như hẳn ta hiểu được gì đó, nghi ngờ hỏi 'Tạ Kim: "Đệ, theo lời của đệ thì tên tạp chủng kia có tu vi gì?"
Tạ Kim cũng ngẩn người, đúng vậy, tiểu tử kia ngay cả tu vi Man Lực Cảnh tầng một cũng không có, dù có thì sau khi nguyên dương mất hết, ngay cả việc đi lại cũng khó khăn. Loại phế vật này cho dù ra tay đột ngột cũng tuyệt đối không thể nào bẻ gãy ngón tay của mình.
Trừ khi đối phương thật sự có tu vil Trong thoáng chốc, bầu không khí quỷ dị bao trùm lấy mọi người, không ai dám nói chuyện, từng người một đều khiếp sợ đến mức tròng mắt như sắp rớt xuống.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!" Tạ Bảo không ngừng chất vấn, kiên quyết lắc đầu: "Chuyện này chắc chắn có chỗ mờ ám, hẳn tuyệt đối không thể có tu vi được. Đi, đi vào xem thử xeml"
Nói xong, hắn ta đi trước xông vào sân viện đổ nát, hồn nhiên quên mất dưới chân chất đầy phân từng khiến hắn ta khắc sâu trong trí nhớ. Tuy nhiên nếu hắn ta có thể nhìn xuống dưới đất thì sẽ phát hiện ra phân trong sân đã không còn nhiều lắm.
"Chiết tiệt, người đâu rồi!"
Sau khi tìm khắp phòng trong phòng ngoài cũng không thấy bóng dáng của Tà Thiên đâu, sảc mặt Tạ Bảo âm u, quát lên: "Mọi người chia nhau ra, lục soát cẩn thận!"
"Nhị ca, huynh nói xem, phải chăng tên tiểu tạp chủng kia đã chạy mất rồi?" Trong lòng Tạ Kim đang ngập tràn suy nghĩ muốn dạy dỗ Tà Thiên, khi đến lại không thấy người đâu, không kìm nổi sự sốt ruột mà hỏi.
Tạ Bảo liếc Tạ Kim một cái, cười lạnh nói: "Chạy? Có thể chạy đi đâu được? Hắn thân là nô bộc lại dám làm chủ tử bị thương, muốn lật trời rồi, phải lật cả Thành Dương Sóc này lên cũng không thể tha cho hắn!"
Tạ Kim yên lòng, nhưng lại không chú ý tới vẻ mặt của Tạ Bảo phía trước có hơi khác thường. Ngoài miệng Tạ Bảo nói Tà Thiên tuyệt đối không thể nào có tu vi, nhưng trong lòng hắn ta lại có một suy nghĩ khác.
Bản thân hắn ta có tu vi Man Lực Cảnh tầng năm, sự chênh lệch tu vi giữa Tạ Kim có tu vi Man Lực Cảnh tầng ba và người phàm rất lớn. Dưới loại chênh lệch này, Tà Thiên tuyệt đối không thể nào khiến Tạ Kim bị thương, Tà Thiên nhất định có tu vi, chính điều này khiến cho hắn ta sinh ra nghỉ ngờ và hứng thú mãnh liệt.
Đám người Tạ Kim không biết, nhưng hắn ta là đệ đệ của Tạ Soái lại hiểu khá rõ tiền căn hậu quả. Tà Thiên trông như: đã tu luyện sáu năm nhưng thật ra từ trước tới nay chưa từng tu luyện công pháp chính thức nào. Hơn nữa Nguyên Dương Bản Mệnh đã bị hút đi, cho dù Tạ Soái ban thưởng Nguyên Dương Đan cho hăn thì cái đan dược vứt đi này cũng chỉ có thể kéo dài tính mạng cho hẳn hơn một tháng mà thôi, căn bản không thể làm cho Tà Thiên có tu vi được.
Đây là điểm mà hẳn ta nghỉ ngờ, cũng càng là điểm hắn †a tò mò. Tạ Bảo rất muốn biết, rốt cuộc Tà Thiên nắm giữ phương pháp gì mà có thể khiến cho một tên phế vật trong vòng nửa tháng đã có năng lực dễ dàng bẻ gãy ngón tay của một người có tu vi Man Lực Cảnh tầng ba.
"Nếu ta có thể năm giữ được phương pháp này..." Trong thoáng chốc, trái tim Tạ Bảo đập mạnh lên, hẳn ta nhìn khắp bốn phía, khẩn trương quát: "Tìm cho cẩn thận, nếu thấy chỗ nào đáng nghỉ thì lập tức nói cho ta biết!"
Chỉ một lát sau, hơn mười người tụ tập lại xung quanh người Tạ Bảo, bọn họ đều dang tay tỏ ý không thu được gì. Nhưng đúng lúc này, dường như Tạ Kim phát hiện chuyện gì đó, kinh sợ hô lên một tiếng, chỉ vào mặt đất hét lớn: "Nhị ca, huynh nhìn mặt đất xem!"
Tạ Bảo cúi đầu nhìn xung quanh, chỉ trông thấy trong sân đầy những đống phân buồn nôn lúc trước. Hôm nay hẳn ta chỉ thấy rải rác vào cái, dường như hẳn ta nhớ ra chuyện gì đó, túm Tạ Kim lại, sốt ruột hỏi: "Không phải buổi sáng đệ đã nói đệ trông thấy Tà Thiên đang ăn phân, còn nuốt nữa à?"
"Đúng đúng đúng, đệ, đệ tận mắt nhìn thấy..."
Buông Tạ Kim ra, ánh mắt Tạ Bảo lóe lên, vẻ mặt nghi ngờ, không đang do dự chuyện gì. Một lúc sau hắn nhíu mày quát: "Tiểu tạp chủng không ở đây, mọi người chia nhau ra tìm đi, nhất định phải tìm được hẳn, trút giận cho Kim Nhi."
Tạ Bảo đưa mắt nhìn người xung quanh đã rời đi, hẳn ta hít sâu một hơi, xoay người nhặt lên cục phân thô nhất, dài nhất lên, dùng trọn mười lăm phút để tự thuyết phục bản thân, sau đó nhíu mày, nhắm mắt, há mồm, nuốt!
"Oẹ!"
Mới vừa bỏ vào miệng, Tạ Bảo đã lập tức nôn ọe, nhưng hẳn ta vẫn kiên trì, nếu muốn làm được chuyện lớn sao có thể không chịu đựng gian khổ? Nhưng đối với hắn ta mà nói, khó khăn nhất không phải bỏ vào miệng mà là nuốt!
Lần nuốt này, mùi phân nồng nặc lập tức khuếch tán bên trong khoang miệng hẳn ta, mùi phân bốc lên đã hun cho hẳn †a chảy nước mắt, nước mũi giàn giụa, mùi phân xộc xuống dưới khiến dạ dày hẳn ta cuộn lên không ngừng. Nhìn vẻ mặt đau đớn của hắn ta, dường như việc ăn phân cũng giống như trải qua cực hình.
"Mẹ nó, đúng là phân!" Sau thời gian khoảng nửa tách trà, Tạ Bảo cúi xuống bên cạnh ao, nôn đến mức lệ rơi đầy mặt. Hắn ta lau mặt rồi đứng dậy, vẻ mặt dữ tợn chỉ lên trời quát: "Tiểu tạp chủng, ta và ngươi không chết không thôi!"
Tà Thiên cũng không biết Tạ Bảo sẽ ăn phân, hơn nữa phân để lại trong sân quả thật là phân người, bởi vì tất cả phân Long Báo đều đặt ở trong túi phía sau lưng hắn rồi.
Sau khi Tạ Uẩn rời đi, hắn cũng đóng gói lại tất cả phân Long Báo, tạm thời rời khỏi nhà họ Tạ, đi tới nơi mà lão già điên đã nói.
Nghe nói, lão già điên đã nhặt được hẳn ở nơi đó. Sở dĩ hắn muốn đi tới đó một chuyến không phải vì hoài niệm tìm người thân mà là để tìm sách. Trên người lão già điên chỉ có bốn quyển sách, hắn không thể nào đột phá được Man Lực. Cảnh tầng thứ năm.
Vì vậy hắn phải đi.
Núi An Lam bên ngoài Thành Dương Sóc, nơi ngăn cản 'Thành Dương Sóc ở bên ngoài kinh thành, nơi tập trung nhiều nhân sĩ giang hồ cao đẳng. Dãy núi dài mấy ngày dặm này chính là mục tiêu của Tà Thiên.
Bởi vì Nguyên Dương Bản Mệnh của hắn đã bị Tạ Uẩn hút đi, sắc mặt Tà Thiên vàng như nến, gầy đến mức da bọc xương, trông như gió thổi cũng có thể ngã. Nhưng đây chỉ là vẻ ngoài, Nguyên Dương Bản Mệnh bị khuyết thiếu là nguy hại lớn đối với hän, khiến tuổi thọ của hẳn giảm đi.
Nguyên nhân khiến cho Nguyên Dương Bản Mệnh quan trọng chính là chỉ có Nguyên Dương Bản Mệnh mới có thể sản sinh Nguyên dương dồi dào không dứt. Mà theo từng giây từng phút, nguyên dương này đều bị tiêu hao theo sự tiêu hao. của thể lực, cho dù cực phẩm Nguyên Dương Đan đã khiến tốc độ tiết nguyên dương ra ngoài của hắn giảm đi rất nhiều, nhưng một khi không khống chế tốt thể lực, khiến thể lực tiêu hao quá độ, vậy thì sẽ bị hư thoát mà chết.
Bởi vậy, cho dù không biết bản thân mình chỉ còn hai tháng rưỡi tuổi thọ, nhưng dù làm gì Tà Thiên vẫn lấy việc tiết kiệm thể lực làm điều kiện tiên quyết. Mỗi bước hắn bước ra đều sử dụng ít sức lực nhất, hai tay cũng cố gắng không vung vẩy. Vốn dĩ hắn còn có thể hơi cúi người để giảm bớt tiêu hao nhưng lưng thẳng tắp của hắn lại như cây Tùng.
Ngoại trừ những nhược điểm này thì cũng không phải không có ưu điểm, ít nhất là khi người qua đường trông thấy con ma bệnh giống như Tà Thiên thì đều cảm thấy thương xót, cho dù người bá đạo, hống hách cỡ nào cũng sẽ không bắt nạt loại phế nhân không biết khi nào sẽ chết như hẳn.
Dưới loại tình trạng này, Tà Thiên phát hiện ra mình không cần tốn nhiều công sức đã có thể đi tới chân núi An Lam. Nhìn lên núi lớn, dường như hắn trông thấy được Tạ gia, đối với hản, Tạ gia cũng giống một tòa núi lớn như vậy.
Tuy núi An Lam là nơi nguy hiểm, hầu như chưa có ai leo lên đến đỉnh nhưng dưới chân núi lại tương đối phồn hoa. Nơi này là trấn An Lam, Thành Dương Sóc, ngoại trừ nội thành Dương Sóc thì đây là nơi phồn vinh nhất.
Nguyên nhân khiến trấn An Lam trở nên phồn vinh chính là trên dấy núi xa xôi ngút ngàn không có dấu chân người.
Từ eo núi An Lam trở lên có thể nói là phúc địa của đủ loại chim bay cá nhảy, phía dưới sườn núi chính là phạm vi hoạt động của đám võ giả. Hằng năm, bọn họ đều săn giết hoặc bắt được hàng nghìn con dã thú có tác dụng trân quý, tiến hành buôn bán tại trấn An Lam.
Đương nhiên, để có được thù lao kếch xù sau lưng cũng phải trả một cái giá tàn khốc. Hằng năm, võ giả chết ở núi An Lam không dưới trắm người, thậm chí trong đó còn có những cao thủ đứng đầu đột phá Man Lực Cảnh, đạt tu vi Nội Khí Cảnh, sự hung hiểm cũng là điều hiển nhiên.
Bước đầu tiên bước lên núi An Lam, Tà Thiên cảm giác như tim mình đập nhanh hơn một chút. Ông trời có mắt rồi, suốt mười hai năm hẳn chưa từng rời khỏi Thành Dương Sóc, có thể đi được tới bước này cũng đều nhờ vào việc hẳn tự tàn ác với chính mình.
Hắn hiểu việc lên núi lần này nguy hiểm trùng điệp, không chỉ có nguy hiểm từ dã thú mà có lẽ còn đến từ con người. Hắn sợ, nhưng hắn vẫn kiên trì, dũng cảm tiến lên!
Hơi lãng phí thể lực một chút, hít sâu mất hơi, ổn định lại cơ thể đang run rẩy, hắn khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thong dong cất bước leo lên núi An Lam.
"Tàn nhẫn..." Không biết lão già điên chợt nhảy ra từ góc nào, nhìn theo bóng lưng của Tà Thiên, nửa tháng nay ông ấy đã nói hai chữ này vô số lần.
Tà Thiên không có bản đồ, chỉ có hai địa điểm mà lão già điên nói cho hẳn biết, một cái là Bách Thú Nhai, một cái là khe suối cách Bách Thu Nhai khoảng trăm trượng.
Bách Thú Nhai tại đỉnh núi An Lam, nói chung chỉ cần là người không nghèo đến phát điên thì sẽ không gặp võ giả nào lại tới đây săn bắt chim bay cá nhảy, bởi vì nơi này rất nguy hiểm, xương thú có không nhiều nhưng xương người lại đầy rẫy khắp nơi.
Mỗi khi đi được chừng một dặm đường núi Tà Thiên sẽ dừng lại một lần, lùi về đường núi bên cạnh, ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi. Với hắn mà nói, làm như vậy là cách tiết kiệm thể lực tốt nhất, còn đối với người bên ngoài mà nói, trông Tà Thiên thật là nực cười.
"Chậc, người này trông như một tên phế nhân mất hết nguyên dương, còn muốn vọng tưởng leo lên núi, đúng là bưồn cười!"
"Nói không chừng hẳn đang muốn tự sát đấy..."
"Cũng đúng, nhảy xuống núi chết vẫn thoải mái hơn là chết đuối..."
Cho dù đó là lời nói mỉa mai gì cũng đều không lọt vào tai Tà Thiên, sau khi nghỉ ngơi đầy đủ, hắn lại đứng lên, tiếp tục leo núi. Cứ như vậy hơn mười lần, mặt trời đã bò đến đỉnh đầu, gió núi gào thét bên dưới, cũng nóng bỏng khó mà chịu nổi, nhưng Tà Thiên ngẩng đầu nhìn, vẫn tiến vào bên trong bóng cây bên đường, lấy ra một khối phân Long Báo.
Từ khi phát hiện ra sự kỳ dị của phân Long Báo, lại nhớ tới ba chữ "Long Báo đan" mình từng nghe trước đó, Tà Thiên đã hiểu rõ lão già điên cũng không điên. Long Báo đan có thể. tăng cường thể chất của võ giả, giúp tốc độ tu luyện của võ giả nhanh hơn, phân Long Báo cũng có tác dụng như vậy, nhưng hẳn lại không cho rằng sân nhỏ đó sẽ tràn ngập phân Long báo bị ném vào đầy đất, dường như vĩnh viễn sẽ không giảm.
Đối với lão già điên, Tà Thiên có rất nhiều nghi vấn, chẳng qua bây giờ hắn cũng không muốn tìm kiếm đáp án, hẳn muốn tu luyện, hắn muốn kéo dài tính mạng. Chuyện có rất nhiều, thời gian lại rất ít, hản muốn suy nghĩ và làm những chuyện quan trọng nhất trước.
Gió núi lạnh thấu xương, trong thoáng chốc đã đưa mùi phân bay ra xa. Tà Thiên vừa ăn được một nửa thì chợt nghe thấy tiếng chửi rủa truyền tới từ dưới núi, mắng rất khó nghe. Tà Thiên nhìn nửa phân còn lại trong tay, hắn hé miệng, ăn hết.
“Ta, con mẹ, chuyện kia chuyện kia, người kia lại đang ăn phân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!