Đã ba ngày kể từ khi Tạ Thiên - thiên tài đứng thứ ba trong Tạ phủ ngã xuống.
Quãng thời gian ba ngày đã đủ để mọi người trong Tạ phủ quên đi sự tồn tại vốn loá mắt của người kia, các nô bộc cười nhạo mỉa mai ba ngày rồi chọn quên đi chuyện này, bọn họ còn rất nhiều phải làm để sinh tồn, không hơi đâu rảnh rỗi lãng phí sức lực với tên rác rưởi đã bị xoá họ Tạ kia.
Mà một số chủ nhân của Tạ phủ lại không chọn lãng quên, đặc biệt là con cháu trẻ tuổi, bắt đầu từ sáu năm trước bọn họ đã hận không thể ăn tươi nuốt sống Tạ Thiên, bởi vì Tạ Thiên nuốt sạch số bảo vật vốn thuộc về bọn họ.
Ba ngày trước, đầy tớ tên Tạ Thiên kia vẫn còn là sự tồn tại mà bọn họ không thể đắc tội, nhưng ba ngày sau họ Tạ của tên nô bộc này bị xoá bỏ, thiên tài toả sáng chói mắt biến thành tên phế vật, trở thành đối tượng cho vạn người đánh.
Bọn họ bịt mũi đứng trước khoảng sân cũ nát nằm ở nơi sâu nhất trong Tạ phủ, đến cả con cháu Tạ Gia cũng không có ai dám đi vào, bọn họ không biết nhà mình lại có một nơi tàn tạ đến mức này, chưa nói đến chuyện bẩn thỉu dơ dáy, mấy cục màu đen đầy đất kia không phải phân thì còn là gì nữa?
“Sao lại thế này!”
"Không ngờ đường đường là thế gia đứng đầu thành Dương Sóc của ta lại còn có nơi tàn tạ như này, tin này truyền ra ngoài thì sao đây?"
"Ha ha, các huynh đệ, các ngươi không thấy Tạ Thiên kia ở đây là phù hợp nhất à?"
"Ha ha, Nhị ca nói đúng lắm!"
Người được gọi là Nhị ca chính là Nhị công tử của Đại phòng Tạ Gia, năm nay mười lăm tuổi, hắn ta là người hận Tạ Thiên nhất trong tất cả. Thân là thiên tài đứng thứ tư Tạ phủ, chỉ vì Tạ Thiên xuất hiện mà đến giờ hắn ta vẫn không thể phá được Man Lực Cảnh tầng thứ năm, còn không bằng cả nô bộc nhất đẳng Trần Cường.
Hản ta đổ hết mọi lý do lên đầu Tạ Thiên, nếu không phải tại Tạ Thiên chiếm đoạt hết số bảo vật kia, đừng nói là Man Lực Cảnh tầng thứ năm, có là tầng thứ bảy cũng chẳng thành vấn đề, mà tầng thứ bảy tương đương với Man Lực Cảnh hậu kỳ. Trong cả thành Dương Sóc này, có không quá năm người có thể đạt đến Man Lực Cảnh hậu kỳ trước tuổi mười lăm.
Năm người này là thiên tài đứng đầu thành Dương Sóc, vốn dĩ hẳn ta phải là một trong số đó, trở thành đối tượng được nghìn người ngưỡng mộ. Thậm chí còn lấy được tư cách vào môn phái đứng đầu tu hành, tất cả những chuyện này đều biến thành con số không vì Tạ Thiên.
Mỗi khi nhớ đến Tạ Thiên, Tạ Bảo lại hận không thể uống máu ăn thịt hắn, sau khi biết Tạ Thiên biến thành phế vật, hắn †a định đến tính sổ ngay, nhưng có một nguyên nhân khiến hắn ta từ bỏ... Tạ Thiên còn đang hôn mê.
Hắn ta không hề có cảm giác sảng khoái thoả mãn khi trả thù đủ kiểu với một người đang hôn mê. Hắn ta cố nhịn ba ngày rồi dẫn theo các huynh đệ đến, hôm nay hắn ta muốn trút sạch ghen ty và giận dữ của sáu năm qual
"Đừng có nói là phân, dù có là núi đao biển lửa thì ta cũng muốn vào!" Tạ Bảo hít sâu, bước vào viện tử tàn tạ, không biết là do không chú ý hay do toàn bộ sự chú ý của hản ta đã dồn hết lên người Tạ Thiên, hẳn ta vừa bước bước đầu tiên đã dẫm. vào phân.
Cảm thấy dưới chân có thứ mềm mềm, ngực Tạ Bảo cảm thấy buồn nôn, không nhịn được hít thật sâu, nhưng thứ được hẳn ta hít vào không phải không khí trong lành mà là mùi phân thối.
Cộng thêm tiếng cười thầm của huynh đệ đứng sau lưng, lửa giận trong lồng ngực hắn ta lại càng dữ dội hơn, hắn ta bước mấy bước qua đại viện, nhấc chân đá văng cánh cửa cũ kỹ của nhà chính, nghiến răng nghiến lợi quát: "Tiểu tạp chủng, cút ra đây cho tiểu gia!"
Tà Thiên mặt không biểu cảm đứng trước mặt Tạ Bảo, không nói câu nào.
Nhìn kẻ thù có vẻ tiều tuy, Tạ Bảo lại thoáng sững sờ, đây là tên tiểu tử trắng trẻo mập mạp lúc trước sao, nhưng ngay. sau đó, trong lòng hắn ta lại tràn ngập vui sướng.
"Ha ha ha ha, Tạ Thiên à Tạ Thiên, ngươi cũng có hôm nay!" Tạ Bảo vung tay phải lên, dùng hết sức đánh Tạ Thiên bay ra xa hơn ba trượng.
Thấy có đánh nhau, đám con cháu Tạ Gia ở ngoài cửa đi vào trong, cười nắc nẻ nhìn Tạ Thiên đang chật vật đứng dậy, mỉa mai nói: "Ồ, đây chẳng phải là thiên tài đứng thứ ba của 'Tạ phủ chúng ta sao, sao có đứng dậy thôi mà cũng khó khăn thế?"
"Má, dùng kì trân dị bảo sáu năm, dù có là con lợn thì cũng đã thành tinh rồi, hừ! Đồ rác rưởi!"
"Đúng là loại nô bộc, rõ ràng không trát nổi tường!"
"Mấy món bảo vật vốn dĩ nên thuộc về bọn ta bị ngươi lãng phí hết rồi, ngươi có làm nô nghìn năm cũng không trả hết được đâu!"
"Đồ rác rưởi thì chỉ có thế thôi, dù Tạ Gia ta có bỏ tiền bồi dưỡng ngươi thế nào thì ngươi cũng không thành tài được!"
Tà Thiên lảo dảo đứng dậy, hắn không nhìn biểu cảm của con cháu Tạ Gia nhưng trong lòng lại biết rõ trên gương mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ mỉa mai và oán giận, thậm chí hắn còn nghe thấy rõ tiếng nghiến răng nghiến lợi, mấy kẻ này hận không thể ăn thịt hắn.
"Hôm qua ta đã trả hết những gì ta nợ Tạ Gia rồi.' Nhổ máu loãng trong miệng ra, Tà Thiên suy nghĩ rồi ngẩng đầu bình tĩnh nói: '"Bät đầu từ ngày hôm nay, ta tên Tà Thiên. Nếu các vị không còn việc gì nữa thì mời về cho, ta phải tu luyện."
Mọi người đều tưởng Tà Thiên sẽ tức giận, sẽ phản kháng, sẽ giấy giụa, nhưng hoàn toàn không ngờ Tà Thiên bị khinh thường sỉ nhục lại bình tĩnh đối mặt với bọn họ như vậy. Chuyện này càng khiến bọn họ tức giận hơn, đặc biệt là Tạ Bảo, hẳn ta lập tức phi thân đạp một phát lên ngực Tà Thiên!
Phụt!
Hắn phun một ngụm máu tươi ra, nhưng cơn đau trên ngực sau có thể sánh bằng hoàn cảnh bi thảm ngày hôm qua chứ? Đúng vậy, chút đau đớn này không thể nào quấy nhiễu đôi mắt bình tĩnh của Tà Thiên!
"Đánh cho lão tử! Đánh đến khi nào hắn ta xin tha mới được dừng lại!"
Hơn chục người lao lên, ngươi một đấm ta một đạp, đánh Tà Thiên từ nhà chính ra đến sân, đám con cháu Tạ Gia mải trút lửa giận với ghen ghét không để ý đến sân đầy phân, chỉ muốn đánh chết Tà Thiên!
"Đánh đi! Đánh đi! Hôm nay chịu một nắm đấm của ngươi ngày mai trả lại ngươi trăm cú đấm! Tạ Soái Tạ Uẩn, hay là thế này đi, cơ thể tàn tạ này của ta bước lên đỉnh như thế nào thì rửa sạch nỗi nhục như thế ấy!"
Tà Thiên đè lại nỗi hận tột độ, chịu đựng đau đớn toàn thân, dùng đôi tay che kín mắt, hẳn bình tĩnh nhìn từng người đang hà hiếp hẳn qua khe hở ngón tay. Hắn sẽ không bao giờ. quên từng gương mặt vặn vẹo trước mặt, bởi vì đây là động lực duy nhất để tu luyện của kẻ tàn phết
"Mẹ ơi, tiểu tử này chịu đòn ghê thật!"
"Sợ cái quái gì, để ta nghỉ ngơi một lúc đã rồi tiếp tục đánh!"
"Đúng thế, đánh chết thì ta chịu trách nhiệm!"
"Các huynh đệ, sao có thể đánh chết món đồ chơi tốt như này luônđược." Tạ Bảo vừa thở dốc, vừa cười lạnh nói: "Hắn ăn của Tạ Gia sáu năm, chúng ta mới đánh được một ngày, món nợ này không công băng, tương lai còn dài, ngày nào ta cũng có thể đến dạy dỗ hản ta. Ha, ngoại trừ đánh, chúng ta còn có thể làm mấy chuyện khác nữa mà, ví dụ như..."
Thấy Tạ Bảo cầm một cục phân vừa thô vừa to trên mặt đất lên, mọi người lập tức lùi ra xa tám trượng, một tay Tạ Bảo cầm phân một tay bịt mũi, cười lạnh nói: "Còn có thể bắt hắn †a ăn phân nữa, nói thế nào thì phân này cũng là của Tạ Gia chúng ta!"
"Ha ha, chiêu này của Nhị ca hay lắm!"
"Sáu năm trước ăn bảo vật, sáu năm sau ăn phân, không, †a muốn hắn ăn cả đời! Quá đãt"
"Sau này ngày nào ta cũng sẽ đến đây đi ngoài, ha ha, xem thiên tài ngày xưa ăn phân của mình, cực kỳ sảng khoái, ha hai"
"Ăn hết, hoặc là chết!"
Tạ Bảo lạnh lùng nói một câu rồi đưa phân đến trước mặt Tà Thiên, Tà Thiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào Tạ Bảo, hắn duỗi tay cầm lây phân đồng thời cũng nhận lấy sự sỉ nhục lớn nhất trên đời này, có mấy người đối mặt với loại sỉ nhục này thà chết còn hơn!
"Ha hả, sao thế, không dám ăn à?" Thấy Tà Thiên không động đậy, Tà Bảo rút từ bên hông ra một thanh đoản đao loé lên ánh sáng lạnh lo, chĩa thẳng vào cổ Tà Thiên: "Vậy chết đi...
Vào lúc thanh đoản đao sắp sửa đâm vào cổ họng Tà Thiên, một tiếng chuông vang dội truyền đến từ phía xa, mọi người ngạc nhiên liên tục ngẩng đầu nhìn về phía phòng nghị sự của Tạ phủ, trong lòng âm thầm đếm số lần tiếng chương lớn vang lên.
"Mười ba tiếng, đúng là mười ba tiếng, xảy ra chuyện lớn rồi..." Tạ Bảo nhỏ giọng lẩm bẩm, bước chân lại không dám chần chừ, lao ra khỏi viện tử cũ nát như một mũi tên rồi chạy. về phía phòng nghị sự, những người khác cũng không chậm hơn hẳn ta, thoät cái đã biến mất trước mặt Tà Thiên.
"Chuông vang mười ba tiếng, trong phủ có đại hỉ, tộc nhân trong phủ nghe thấy tiếng phải đến ngay..."
Nghĩ đến những lời thuộc gia quy của Tạ phủ, trong đầu Tà Thiên nhớ đến gương mặt khiến người ta rung động, hẳn có cảm giác tiếng chuông này gõ lên là vì Tạ Uẩn, bởi vì hôm qua Tạ Uẩn đã hút cạn tất cả mọi thứ trong sáu năm qua của hẳn.
Từ khi Tà Thiên bị đánh bay ra khỏi nhà chính, lão già điên đứng cạnh cửa sổ buồng trong nhìn thấy hết mọi chuyện ghê tởm xảy ra trong sân. Đến khi Tà Thiên cầm lấy cục phân kia, ông ấy nhíu mày, sau khi mọi người trước mặt nghe thấy tiếng chuông rồi tản ra, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng lúc này khi ông ấy nhìn thấy Tà Thiên chủ động nhét phân vào miệng, đồng tử ông ấy co lại!
"Hầy, nằm gai nếm mật, một người tàn nhẫn, ngươi đối xử với bản thân tàn nhãn như thế, vậy ngươi sẽ đối xử tàn nhãn với người của Tạ Gia đến mức nào đây..."
Tiếng thở dài lặng lẽ vang lên trong lồng ngực lão già điên, một lúc lâu sau, ông ấy gãi chóp mũi, mặt ủ mày ê lẩm bẩm: "Cho dù có là phân Long Báo có tác dụng rất lớn với chuyện tu luyện Man Lực Cảnh thì cũng là phân có đủ màu đủ mùi đấy. Chậc chậc, xem ra ta phải tìm thêm chút phân nữa về, kẻ tàn nhãn nếm được ngon ngọt rồi, có lẽ trong sân này sẽ không đủ ăn đâu..."
Phân rất khó ngửi, càng không ăn được, nhưng Tà Thiên lại ăn từng miếng một đến hết, sau khi ăn hết hắn phát hiện lòng ham muốn tu luyện của hẳn càng cấp thiết hơn, hẳn rất muốn khuếch đại những chuyện đã trải qua hôm nay gấp trăm lần, sau đó trả lại cho những người kia.
Hắn đứng dậy đi vào nhà, đi ra đi vào, nhìn Tà Thiên như không có gì thay đổi nhưng bản thân hẳn cảm nhận được, sau lần sỉ nhục này Tà Sát tầng thứ nhất của Tà Đế tâm pháp đã có tiến bộ rất lớn.
Tà Đế tâm pháp không cần tu luyện, chỉ cần có liên quan đến tâm tính, tâm pháp của Tạ Thiên tiến bộ không phải do bị mọi người sỉ nhục, mà là do hắn đã có nhận thức mới về con đường tà ác, khi hắn lựa chọn ăn phân, tâm lực tăng mạnh, thậm chí hắn còn cảm thấy có những dòng khí vô danh di chuyển quanh cơ thể.
Lúc Tà Thiên mới bước vào con đường tu luyện này cũng không biết rõ ở Uyển Châu này, không có bất cứ tu giả Man Lực Cảnh nào từng tiếp xúc với tâm pháp, tâm pháp là một thứ rất cao thâm, mà hẳn còn chưa đột phá đến tầng một của Man Lực Cảnh đã cảm nhận được tâm pháp, lại càng hiếm thấy hơn.
Nhưng bước đột phá của Tà Thiên gần trong gang tấc là vì hắn ăn phân Long Báo.
Phân Long Báo là thành phần chủ yếu của đan dược cực phẩm Long Báo đan của Man Lực Cảnh, trên đời này không có mấy người mua được Long Báo đan, phân Long Báo lại dễ mua hơn nhiều, nhưng không ai dám mua phân về ăn, bởi vì tuy phân Long Báo có tác dụng rất lớn nhưng cái mùi kia không ai có thể chấp nhận nổi.
Hắn ăn, phân này rất khó nuốt giống như trong truyền thuyết, hẳn dùng sự cố gẳng đến phân ta còn không ăn được thì sao có thể chịu được những khó khăn trên con đường tu luyện, đến phân cũng không ăn được thì nỗi sỉ nhục hôm nay phải báo thù thế nào để ăn hết. Mới đầu ăn xong còn không có phản ứng gì, chờ đến khi hắn định tu luyện Hỗn Thế Ngưu Ma Kình, cảm giác bỏng rát dữ dội xuất hiện trong bụng rồi lập tức lan ra khắp toàn thân!
Tà Thiên cố chịu đựng sự đau đớn do bỏng rát mang đến, trong đầu xuất hiện hình ảnh một con Ma Ngưu, hai cái sừng của Ma Ngưu dài chọc trời, mắt thường có thể thấy rõ từng làn sóng hiện ra từ bốn vó của nó, uốn lượn vươn lên trên, xuyên qua cẳng chân, đùi, eo bụng, lồng ngực, cổ, đầu rồi tụ lại ở hai cái sừng...
Sóng ra, trời đất xoay chuyển!
Đây là thức thứ nhất của Hỗn Thê Ngưu Ma - Ngưu Ma Đản, rèn luyện lớp da bên ngoài cơ thể!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!