"Yo, Thiên ca nay dậy sớm vậy!"
"Thiên Ca sao nay lại có thời gian tự mình đến nhà ăn ăn cơm vậy? Huynh chỉ cần nói với tôi một tiếng, tôi sẽ mang đồ ăn tới cho huynh ngay...
"A ha, là Tiểu Thiên à, nhiều ngày không gặp, chắc chú em đã tu luyện vất vả lắm, gì... cặp giò tê giác của cậu - - - - ai da, tạ ơn gì chứ, chú em là nhân tài hiếm có trong Tạ gia của chúng ta, nếu chú em không ăn chẳng lẽ lại muốn cho bọn ngu ngốc đó ăn."
Thiên ca trong miệng những người hầu Tạ Gia ước chừng khoảng mười một mười hai tuổi, thân hình mập mạp, trắng trẻo, trước ngực đeo một vật trang trí băng xương hình thanh đao, nụ cười vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch. Vừa mới kết thúc nửa tháng bế quan tu luyện, hắn liền tới nhà ăn tự thưởng chính mình, tuy răng được khen tới trời xanh rồi, nhưng tuổi hắn vẫn còn nhỏ như vậy, cầm nguyên bát to ăn cũng chẳng hề ngại ngùng.
Hắn mặc dù họ Tạ, nhưng cũng không phải thiếu gia của. Tạ Gia, sáu năm trước được một lão già điên khùng của Tạ gia nhặt về từ trên núi rồi nuôi dưỡng hắn đến năm bốn tuổi, từ lúc ấy hẳn nghiễm nhiên trở thành một người hầu tam đẳng của Tạ gia. Năm sáu tuổi được Đại Thiếu Gia của Tạ gia nhìn trúng, nói rắng hẳn rất có thiên phú tu luyện nên đã ban thưởng họ Tạ cho hắn. Từ đó trở đi, người hầu Tạ Thiên liền bắt đầu sống như một thiếu gia.
"Hừ, tỏ vẻ cái con khi!"
Có người khen ngợi hắn, cũng có người không nhìn không thuận mắt, trong đám người hầu có một thanh niên cao lớn liếc nhìn Tạ Thiên, chế nhạo: "Thiên tài cái chó má gì, ăn hết các loại trân châu kỳ bảo đã năm sáu năm nhưng tới Man Lực Cảnh cấp một cũng chưa đột phá được thế mà còn có mặt mũi ở đây giả bộ làm thiếu gia Tạ gia.”
Người hầu vừa nói tên là Trần Cường, là người hầu nhất đẳng trong số những người hầu tam đẳng của Tạ gia, xét về địa vị thì cao hơn Tạ Thiên hai bậc, xét về tu vi thì lại cao như trời.
Man Lực Cảnh tổng cộng có chín tầng. Ở những giai đoạn tu luyện lúc đầu, võ giả chỉ rèn luyện da thịt, uốn nắn gân cốt cùng với dịch cân tẩy tủy. Tu vi càng lên cao, lực đạo toàn thân như tăng trâm cân, Trần Cường mười sáu tuổi đã tu luyện tới giờ được sáu năm, hiện tại hắn ta đã đột phá đến tầng thứ năm, lực đạo toàn thân là năm trăm cân. Tuy nhiên, Tạ Thiên, người cũng đã tu luyện sáu năm, vẫn chưa đột phá tầng thứ nhất.
Mặc dù vậy, Trần Cường chỉ dám nói suông chứ không có gan làm gì Tạ Thiên, đừng nói hẳn ta chỉ là người hầu nhất đẳng, ngay cả gia đình Tạ cũng không dám làm gì Tạ Thiên. Bởi vì Tạ Soái, Đại công tử của Tạ gia cực kỳ coi trọng Tạ Thiên, từng có hai tên người hầu không biết điều xúc phạm Tạ Thiên, hiện giờ hài cốt của hai tên đó còn đang treo trong gió sương tại bãi tha ma.
Tạ Thiên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Trần Cường, tiếp tục gặm chân tê giác mà không nói gì.
Tuy bề ngoài hắn có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang đau khổ không thể tưởng tượng được, được thiếu gia nhà họ Tạ quý trọng và huấn luyện quả thực là một điều may mắn lớn đối với hắn, kẻ chỉ là một người hầu hạng ba nhưng tình huống thực tế lại có chút kỳ quái.
Đúng như Trần Cường đã nói, trong sáu năm qua, Tạ Thiên đã ăn hết bảo vật quý hiếm mà Tạ gia có được, nhưng ngoài việc tăng cân ra thì không có thay đổi nào khác.
Về mặt tu vi, hắn đã sáu năm không đột phá được được. Man Lực Cảnh, tuy nhiên, điều này khác với suy nghĩ của Trần Cường, sở dĩ hắn không đột phá được là vì cậu chưa từng tiếp xúc với công pháp của Man Lực Cảnh. Sáu năm này hắn đều tu luyện dựa trên một quyển sách kỳ dị bồi dưỡng công pháp này tên là Bồi Nguyên Công.
Trên đời này không phải ai cũng có thể tu luyện, dù người có thể tu luyện hay thậm chí có tư cách tu luyện, điều quan trọng nhất vẫn là Nguyên Dương và Nguyên _m, nam là Nguyên Dương, nữ là Nguyên _m, chỉ có đôi nam nữ có nguyên âm nguyên dương sung túc hợp nhau mới có thể tu luyện.
Cuốn sách Bồi Nguyên Công chưa hoàn chỉnh này tập trung vào việc tu luyện Nguyên Dương, bộ ba động tác trong đó đã được Tạ Thiên luyện tập một cách thuần phục, hẳn có thể cảm nhận được trọng lượng không ngừng tăng của chính mình, trọng lượng này không có nghĩa là hăn đang béo lên mà là một loại tự tin vào cơ thể của chính mình.
Thiên hạ không có cái hang nào đầy nước, hai năm trước hắn phát hiện nguyên dương trong cơ thể đã đạt tới cực hạn, hẳn cực kỳ phấn khích tìm đến Tạ Soái, kiên quyết yêu cầu bắt đầu tu luyện Man Lực Cảnh cấp một. Tạ Thiên tin rằng một khi bät đầu luyện tập, trong khoảng thời gian ngắn thôi hắn sẽ đạt đến cảnh giới Nhất Phi Trùng Thiên nhưng Tạ Soái thẳng thừng từ chối và yêu cầu hẳn tiếp tục luyện tập Bồi Nguyên Công.
Đừng nhìn Tạ Thiên được Tạ gia đối xử như thiếu gia, hẳn hoàn toàn biết rõ thân phận của bản thân. Bản thân chính là loại người hầu thấp kém nhất trong tất cả các người hầu, cho dù được Đại Thiếu gia coi trọng thì cũng chẳng thể nào thay đổi được chuyện này. Hơn nữa, hắn cực kỳ Cảm Kích Tạ Gia, cho nên, Tạ Thiên phải bät buộc bản thân tiếp tục tu luyện Bồi Nguyên Công thêm hai năm.
Sau hai năm tu luyện, hắn đã trở thành một đứa mập mạp, người khác không biết nhưng trong lòng hẳn biết rõ, sở dĩ hẳn béo không phải vì tăng cân, mà là vì cơ thể không thể nào hấp ngụ được nguyên dương dồi dào bên trong mình, đây cũng là nguyên nhân khiến hẳn luôn buồn rầu.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, e răng mình sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị Nguyên Dương làm cho nổ tung." Tạ Thiên đau khổ tự giễu, dùng tay nhét hai miếng thịt tê giác còn lại vào miệng, theo thói quen sờ sờ mặt dây chuyền băng xương trước ngực, bưng chậu cơm đã rỗng tuếch ra khỏi nhà ăn.
Tuy hẳn có chút thất vọng vì mình chưa thể bắt đầu tu luyện bình thường nhưng vì Nguyên Dương trong cơ thể ngày càng đồi dào, Tạ Thiên cũng có hy vọng lớn hơn cho tương lai của mình, khi cậu đi trên đường, trong đầu Tạ Thiên bắt đầu xuất hiện một gương mặt nhu mì xinh đẹp, chính là khuôn mặt của Đại tiểu thư Tạ Gia - Tạ Uẩn.
"Nền móng càng vững chắc, tương lai thành tựu càng cao... Nghĩ tới lời nói của đại tiểu thư Tạ Uẩn, Tạ Thiên cảm thấy vui mừng, Tạ Uẩn trời sinh vẻ mặt lạnh lùng, tiếc chữ như: vàng, đây là câu duy nhất nàng nói với Tạ Thiên vào sáu năm trước, vẫn được Tạ Thiên nhớ rõ.
"Nếu như sau này ta có thể đột phá chín tầng Man Lực Cảnh, không biết có thế hay không cùng Đại tiểu thư.... - " Tạ Thiên vừa mới bắt đầu tưởng tượng, khuôn mặt nhỏ nhản hồng hào bỗng nhiên ảm đạm lại, hắn nghĩ tới thân phận người hầu của mình, thân phận này của hẳn có thể xứng với mỹ nhân như Tạ Uẩn?
“Ta chỉ hy vọng đại tiểu thư sẽ tìm được một vị lang quân quyền lực nhất, yêu nàng nhất trên đời. .. ” Tuy không cam lòng nhưng Tạ Thiên vẫn có dũng khí nhận thức chính mình và từ bỏ, lắc đầu để xua tan nỗi u sầu trong lòng và bước nhanh hơn.
“Cho dù vì địa vị của mình không thể thu phục được một mỹ nữ, nhưng mình vẫn muốn dùng thực lực của bản thân để tiểu thư chú ý tới. Chỉ cần ngài ấy cùng mình nói thêm một câu thì mình cùng vui lòng rồi."
Tạ Thiên trở về nhà, vừa rửa xong xuôi bát chuẩn bị dọn dẹp rồi bắt đầu luyện tập, liền có người gọi hẳn ra ngoài.
"Thiên ca, đại thiếu gia mời huynh!"
"Mới cách nhau có nửa canh giờ đã tới tìm ta..... "Tạ Thiên có chút bối rối, đột nhiên hai mắt sáng lên, hắn nhớ tới những lời buổi sáng Tạ Suất nói với mình, chẳng lẽ ngài ấy cho rằng việc tu luyện nguyên dương của mình đã thành công, bây giờ có thể bắt đầu tu luyện bình thường rồi?
"Thật tốt quá!" Tạ Thiên mặt đỏ bừng hưng phấn, hai bàn tay nhỏ mập mạp đấm vào nhau, mở cửa chạy về phía nội viện Tạ Gia.
"Xin diện kiến Đại Thiếu Gial"
Tạ Thiên cung kính cúi đầu trước một vị thiếu gia tuấn tú, vị thiếu gia này chính là Thiếu chủ Tạ Gia - Tạ Soái. Hắn là người xuất chúng, trên mặt mang nụ cười ôn hòa, tuy nhiên đôi mắt của Tạ Suất có chút hẹp dài, khi cười khi như vậy càng khiến đôi mắt càng thêm trầm lắng.
"Haha, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, chúng ta đều là anh em, sao ngươi lại khách khí như vậy?" Vừa nói, Tạ Soái đỡ 'Tạ Thiên đứng dậy, cẩn thận nhìn tiểu mập mạp trước mặt. Trong lòng không khỏi hưng phấn cười nói: "Sáu mùa Xuân Thu, ha ha, cuối cùng cũng đại cáo thành công, ông trời phù hộ cho ta và Tạ Gial"
Nhìn thấy Tạ Soái thăng mình lên đến đỉnh cao của cả gia tộc, Tạ Thiên có chút ngượng ngùng, cảm kích nói: “Đều do ta được Đại công tử nâng đỡ nên mới có cơ hội thăng tiến, Tạ Thiên trăm ngàn lời cảm kích đều không đủ, sau này chỉ cần là chuyện Đại công tử giao phó, Tạ Thiên chắc chắn.
"Haha, ta cần ngươi giúp một việc, đi với ta!"
Hai người đi không bao xa, đã đến nơi khiến tim Tạ Thiên đập nhanh hơn - Hàn U lâu.
Hàn U lâu - khuê phòng của Tạ Uẩn, là nơi mà Tạ Thiên đã muốn vào trong sáu năm qua.
"Diện kiến đại. ... tiểu... tiểu thư.... " Tạ Thiên nói một chữ liền nuốt một chút nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm đỏ bừng như quả táo, đây là kết quả của việc hắn liếc trộm người trong mộng của bản thân.
Tạ Uẩn không thèm nhìn Tạ Thiên huống chỉ là trả lời, một đôi ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tạ Soái, điều khó tin là trong đôi mắt lạnh lùng này có một tia mỉa mai và bất lực không thể nhận ra.
Trong lòng Tạ Soái hoàn toàn bị hưng phấn chiếm lĩnh, hẳn cũng không nhận ra Tạ Uẩn có gì bất thường, sau khi đuổi tất cả thị nữ trong khuê phòng ra ngoài, Tạ Soái cẩn thận lấy từ trong ngực ra một cái ** nhỏ, đưa cho Tạ Thiên.
"Vật này cực kỳ trân quý, nuốt ba giọt đi."
Tạ Thiên nhận lấy, nuốt ba giọt vào cổ họng không nói một lời, sau đó hỏi: "Đại công tử, đây là bảo bối gì vậy? Ngài chưa từng ăn qua sao?”
Nhìn thấy Tạ Thiên nuốt xong chất lỏng được đựng trong bình nhỏ, trong mắt Tạ Uẩn hiện lên một cảm xúc không thể giải thích được, nàng đứng dậy đi thẳng vào trong phòng chuẩn bị cho những chuyện sắp xảy ra.
"Ngươi không cần biết!" Tạ Soái sắc mặt cực kỳ đỏ bừng, hắn nắm lấy cánh tay Tạ Thiên, chỉ về phía phòng khách cửa, tà ác cười nói: "Vào đi!"
"Đại... Đại thiếu gia, đó là đại. .. phòng của Đại tiểu thư... "
“Ta cho ngươi vào!"
Thế giới màu hồng, rèm cửa tung bay, mùi thơm của xử nữ, mỹ nhân trên giường. .... Tạ Thiên tựa hồ bước vào tiên cảnh, bỗng nhiên hắn phát hiện tầm nhìn của bản thân đầy mơ hồ, lắc đầu thật mạnh, cuối cùng cũng nhìn thấy người phụ nữ ngồi xếp bằng trên giường. Đây chẳng phải chính là nữ thân của mình, Tạ Uẩn sao?
Nhịp tim của Tạ Thiên cực kỳ nhanh, hắn lên giường nằm xuống như mất hồn, nhìn nữ thần gần trong gang tấc, hẳn cảm thấy sở dĩ toàn thân yếu ớt là do sự tồn tại của Tạ Uẩn, hồn nhiên không hề biết răng đó là tác dụng của ba giọt chất lỏng đó.
"Chờ đợi suốt sáu năm, bây giờ ngươi còn chờ cái gì?"
Tạ Soái đứng ở cửa phòng, giọng nói lạnh lùng của hẳn xua tan mọi ồn ào trong phòng, lạnh lùng nhìn Tạ Uẩn, mỉa mai nói: “Đừng quên, sự thịnh suy của cả Tạ gia đều phụ thuộc vào ngươi!"
"Không cần gạt ta nữa!" Tạ Uẩn ngẩng đầu, coi thường nhìn Tạ Soái: "Ngươi tốn sáu năm nuôi dưỡng một người có đồi dào Nguyên Dương, bề ngoài là muốn chữa trị Hàn U Tuyệt Mạch của ta, để ta có thể nhanh chóng tiến bộ. Trên thực tế, bằng những công lao này, ngươi nhất định có thể tiến vào tu hành, đây mới là mục đích thật sự của ngươi đúng không!”
Sau khi bị vạch trần sự thật, Tạ Soái nheo mắt lại, lạnh lùng nói: "Cho nên, để ngăn cản ta thành công, ngươi dự định hai năm nữa đợi Hàn U Tuyệt Mạch nổ tung mà chết?"
Lời này vừa nói ra, Tạ Uẩn trầm mặc một lát, bät đầu điều chỉnh hơi thở, sáu năm nay, nàng tu luyện một loại đặc thù kỹ thuật, loại kỹ thuật này có thể hấp thu nguyên dương của người khác, nhưng lại có nhược điểm, đó là nó chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó hoàn toàn vô dụng, đó là lý do tại sao ¡ bằng mọi giá huấn luyện cho Tạ Thiên.