Lâm Tiêu sau một trận mơ màng thì lần nữa đứng lên, còn chưa đợi hắn mở mắt đã nghe thấy một loạt tiếng ồn bên tai.
“Quay lại rồi, chủ nhân quay lại rồi.”
“Mới qua nửa ngày đã quay lại rồi? cũng không biết ở trong luân hồi chủ nhân đã giải quyết xong vấn đề chưa.”
“Ngươi vậy mà nghi ngờ chủ nhân, với vận may và thực lực của chủ nhân chắc chắn đã giải quyết mọi chuyện thoả đáng rồi.”
“Hy vọng là như vậy.”
Lâm Tiêu mở mắt ra thấy hai khí linh tiểu tháp và tiểu hỏa đang tranh luận với nhau. Nhìn thấy hai thứ này thì chắc chắn hắn đã quay lại rồi.
“Yên tâm, chuyện trong quá khứ cũng đã giải quyết gần xong rồi, chỉ là không biết đối với tình hình hiện tại của nha đầu Anh Túc thì có thể giúp được bao nhiêu phần.”
Lâm Tiêu nói xong thì cũng không quan tâm tới hai linh khí này nữa. Hắn bước vào trong độ tâm ma kiếp của Anh Túc. Chuyện làm hắn kinh hỷ chính là khí tức sinh mệnh bị tiêu tán lúc trước đã từ từ quay trở lại cơ thể Anh Túc.
Hơn nữa dù là khí tức hay cảnh giới tu vi đều tăng lên chóng mặt. Với tốc độ này thì chả cần tới hai giờ nữa đã có thể đột phá thành công.
“Hoan nghênh chủ nhân và nữ chủ nhân đều đạt tới sinh tử cảnh, sau nay Đại Đế cảnh đã nắm chắc được tới chín mười phần rồi. Hihi, mà chủ nhân ơi, ngài xem các ngài cũng đã đột phá, bao giờ thì cho ta hoàn chỉnh lại, ta cũng không cầu gì nhiều, chỉ cần đuổi kịp tên Chân Long Tháp kia là được.”
Sau khi chúc mừng thì tiểu hoả tranh thủ nịnh nọt hai chủ nhân sau đó đưa ra nguyện vọng của bản thân. Nhớ lúc đầu nó là linh khí, đạo khí mạnh nhất trong tay chủ nhân. Bây giờ bị Chân Long Tháp đè đầu.
“Yên tâm đi, chỉ cần gặp được cơ duyên ta sẽ ưu tiên ngươi đầu tiên, cho nên…ngươi có thể im rồi.” Nói xong Lâm Tiêu đưa tay ra thu tiểu hoả vào lò luyện đan rồi vứt vào thức hải.
Sau đó hắn lại nhìn vào kẻ còn lại kia.
“Chủ nhân ta tự thu hồi là được, không làm phiền thế giới của hai người.” Tiểu tháp lóe lên một cái rồi thu vào trong người Lâm Tiêu.
“Nhưng chủ nhân không thể thiên vị tên kia được, như vậy ta mới có thể đốt lên mười ngọn đèn trời, rồi còn tám mươi ngọn còn lại nữa!!!” Tiểu tháp dùng giọng điệu yếu ớt nhắc nhớ.
“Ta biết rồi, lần này nhờ vào ý tưởng của người, ta nhất định sớm ngày thắp toàn bộ đèn trời lên!” Lâm Tiêu nói.
“Hihi, chủ nhân là tốt nhất!” Thiên Đạo Tháp mãn nguyện đáp.
Sau khi thu lại hai khí linh lâm Tiêu ngồi bên cạnh tiểu nha đầu yên tĩnh chờ đợi.
Một tiếng trôi qua.
Hai tiếng trôi qua.
Cảnh giới tu vi của Anh Túc đã đột phá tới sinh tư cảnh, khí tức vẫn không ngừng tăng lên.
Ba tiếng trôi qua.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazzmoi.com.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cuối cùng con ngươi đang nhắm chặt của Anh Túc cũng có chuyển động, một giây sau Can Anh Túc từ từ mở mắt ra. Trong mắt nàng ta vụ khí mờ mịt, ánh đỏ lóe lên, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Tiêu bên cạnh thì ánh đỏ kia từ từ rút đi, vụ khí mờ mịt cũng hóa thành nước mắt. Từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, hơn nữa còn mang theo nhiều loại cảm xúc, có hận thù đau khổ, có vui mừng cảm động.
“Tỉnh rồi à? cảm thấy thế nào? Lần sau đừng làm việc ngốc như vậy nữa, thể trạng của ta thế nào ngươi còn không biết sao? Kể cả có bị Đại Đế bắt được thì bọn chúng có thể làm gì ta, cho nên ngươi……” Lâm Tiêu miệng cứng nhưng lòng mềm nói.
Còn chưa đợi hắn nói hết đã thấy nha đầu Anh Túc bổ nhào tới.
“Đồ thối Lâm Tiêu!!! Ngươi, vậy mà ngươi dám để ta lúc nhỏ ở lại chỗ đó, ngươi biết ta đã khóc rất lâu không, kẹo bông bị nước mắt của ta làm tan hết rồi. Ta còn định để dành sau này ăn, kết quả lúc mang về đều tan hết rồi……hu hu hu… Ngươi phải đền ta 100 cái kẹo bông!!!”
Can Anh Túc ôm chặt lấy Lâm Tiêu giống như sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ, sợ đối phương sẽ rời đi một lần nữa.
“Hả? chuyện đó, đến giờ ngươi vẫn còn nhớ??” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.
Thật ra hắn cũng không rõ, lúc bản thân xuyên qua thì thời gian này vẫn là lúc thái bình.
“Ta, ta cảm giác như đã nằm mơ hai giấc mơ thật dài, cả hai giấc mơ đều là lúc ta còn nhỏ. Nhưng giấc mơ đầu tiên cực kỳ đáng sợ, ta gặp phải ba cường giả sinh tử cảnh. Bọn chúng chém giết cả hoàng cung Đại Can, lúc chúng định giết phụ hoàng và cô cô ta đã bạo phát mất khống chế.”
“Còn giấc mơ khác là lúc gặp người vào năm bảy tám tuổi. Sau đó ngươi đưa ta trốn khỏi hoàng cung, mua cho ta kẹo bông còn giúp ta đánh ba kẻ kia nữa rồi còn cổ vũ ta. Hừ! nhưng mà cuối cùng ngươi lại ném ta ở lại một mình rồi biến mất, làm ta cực kỳ tức giận……”
Can Anh Túc thao thao kể lại chuyện tâm ma kiếp nhưng tay thì vẫn ôm chặt lấy Lâm Tiêu.
“Cho nên, đâu rốt cuộc là mơ hay thực, bây giờ là thật hay là giả?”
Nói xong thì trong mắt nàng ta có chút mờ mịt, sức mạnh của tâm ma kiếp làm cho nàng mất phương hướng.
“Bốp!!”
Lâm Tiêu dùng tầng 3 kiếm hỏa hoang vỗ một cái vào đùi nàng ta.
“Ái ái! Đau quá, tên thối này, ngươi làm gì!!!” Can Anh Túc bị đau hét ầm lên.
“Bây giờ thấy tốt hơn chưa?” Lâm Tiêu làm bộ quan tâm hỏi.
Can Anh Túc: “……”
Một giây sau tiểu nha đầu há to mồm cắn xuống tay Lâm Tiêu.
“Rắc rắc…”
“Ái ái! Răng đau! Răng đau quá!! Tên thối Lâm Tiêu này, ngươi, tại sao ngươi lại cứng như thế!!” Can Anh Túc tủi thân nói.
“Chuyện này không phải do ta, là ngươi chủ động. Nhưng mà nhìn đã tốt hơn rồi đấy.” Lâm Tiêu lắc tay nói.
“Ngươi……” Anh Túc tức không nói lên lời.
Sau khi hai người náo loạn một lúc thì không khí đã trở lại bình thường. Can Anh Túc kể lại chuyện sau khi Lâm Tiêu biến thành tiên tinh thì bị hư ảnh của sáu Đại Đế tấn công.
“Lâm Tiêu, vậy bây giờ chúng ta quay lại hoàng cung à?” Can Anh Túc hỏi.
“Chưa về vội, ta không phải kiểu người quân tử trả thù 10 năm chưa muộn, sáu tên Đại Đế công kích ngươi, bây giờ bọn chúng chắc là đang khó chịu lắm đây.”
“Địa cầu có một câu nói……”
“Nhân lúc chúng yếu, lấy mạng chúng.” Trong mắt Lâm Tiêu loé lên sự lạnh lẽo