Khí thế kiếm ý của Lâm Tiêu không gì ngăn được, tiếp tục chém lên linh đao đỉnh cấp của Trần Hùng.
Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Cánh tay Trần Hùng chấn động kịch liệt, nhất thời không giữ chắc được linh đao, linh đao tuột tay bay về phía sau.
Mà kiếm quang của Lâm Tiêu lúc này cũng đột nhiên thay đổi phương hướng, tránh khỏi đầu của Trần Hùng, bay về phía chân trời xa.
“Hóa...hóa ra lại là kiếm ý bậc hai. Ta, ta thua rồi.” Trần Hùng rũ mắt xuống, cúi đầu thốt ra một câu.
Hắn tâm phục khẩu phục.
Quân bài tẩy của hắn là đao ý bậc một.
Nhưng không ngờ đối phương đã lĩnh ngộ tới kiếm ý bậc hai.
Bậc một tới bậc hai, nghe thì thấy chỉ cách nhau một bước.
Nhưng chỉ có người cảm ngộ chân chính mới biết, bước này có thể là một năm, cũng có thể là mười năm.
Huống hồ, nếu như phút cuối đối phương không thu tay, hắn đã đầu lìa khỏi cổ, chết ngay tại chỗ rồi.
Tĩnh lặng!
Cả hiện trường tĩnh lặng!
Kết thúc rồi sao?
Mới chỉ hai chiêu đã kết thúc trận đấu?
Đây là điều mà tất cả những người ở đây đều không ai ngờ tới.
Kiếm ý bậc hai?
Điên rồi ư!
Lâm Tiêu này lại có thể lĩnh ngộ kiếm ý tới mức này ư?
Tu vi của hắn thực sự chỉ là Tụ Linh Cảnh viên mãn sao, hắn không ẩn giấu tu vi đấy chứ?
“Đa tạ huynh đã nhường.” Lâm Tiêu nói.
Tâm tính của Trần Hùng cũng rất cố chấp, chả trách mà có thể lĩnh ngộ đao ý ở Luân Hải Cảnh tầng thứ tư.
Bởi vì cho tới cuối cùng, đối phương cũng không khôi phục lại tu vi mà mình đã áp chế trước đó.
Nếu không, dựa vào tu vi Luân Hải Cảnh tầng thứ tư của đối phương, muốn ngăn chặn đòn tấn công kiếm ý bậc hai của hắn, cũng không phải là khó.
“Chuyện thứ hạng, ta sẽ nói với trưởng lão.”
“Ngươi tên là Lâm Tiêu phải không, ngươi đừng đắc ý, không bao lâu nữa ta sẽ tới đánh bại ngươi.”
Nói xong hai câu này, Trần Hùng liền nhanh chóng rời đi.
Lâm Tiêu lúc này cũng không chọc giận đối phương nữa.
Đợi lần sau gặp mặt, ta và ngươi chỉ e không phải là người cùng đẳng cấp nữa rồi.
Bất kể ra sao.
Hạng 4 bảng tinh anh cũng đã lấy được rồi.
Tiếp theo, phải chuẩn bị đôi chút trước khi đi di tích Vô Cực.
“Lâm Tiêu sư đệ, đệ đúng là trâu bò thật. Ta cảm thấy đệ mà tiếp tục khiêu chiến, chưa biết chừng có thể trở thành người đầu bảng đấy.” Ngô Tông Thừa kích động nói.
Hắn cảm thấy bản thân mình mà đem so với Lâm Tiêu sư đệ thì chẳng là thứ cóc khô gì cả.