Sau khi nhận được mệnh lệnh của Lâm Tiêu, tháp Thiên Đạo khẽ ngân lên một tiếng.
Sau đó, một đạo hư ảnh hình tháp xuất hiện trên đầu Lâm Tiêu, được bao quanh bởi vô số điểm sáng.
Bùm! Một tiếng nổ vang lên.
Một tia sáng cầu vồng phun ra từ trong hư tháp, bắn thẳng lên trời và mở ra một hố sâu trên bầu trời.
“Cha mẹ, vậy con đi trước đây.” Lâm Tiêu hô to về phía Lăng Tiêu Các.
"Con trai, cẩn thận với tất cả mọi thứ!"
"Đừng liều mạng như vậy, mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi. Con đã hẹn với mẹ mỗi năm sẽ về nghỉ ngơi hai ngày rồi đó! Nói không chừng cha mẹ ở Trái Đất chán rồi rồi lại muốn con dẫn chúng ta đến Huyền Thiên giới."
Cha không nói gì nhưng mẹ thì liên tục dặn dò.
Con đi ngàn dặm cha mẹ lo lắng, đây là luật bất biến.
"Con gái, nếu như tiểu tử này bắt nạt cháu, lần sau về nói cho cô biết, bình thường chú ý sức khỏe của mình, cô nấu cho cháu vài món lấy từ trong nhẫn trữ vật ra làm nóng rồi ăn sẽ càng ngon. . . "
Sau khi mẹ dặn dò Lâm Tiêu thì lại căn dặn Can Anh Túc. Can Anh Túc gật đầu liên tục, tỏ ý đã hiểu.
Cô đã ở trên Trái Đất quá lâu, đến nỗi không muốn trở về nữa.
Đáng tiếc, số mệnh của cô sẽ không cho phép cô được thoải mái như vậy.
"Được rồi, được rồi mẹ, thông đạo đã mở rồi, chúng con đi trước đây, nếu có lời gì muốn nói, lần sau trở về rồi nói!" Lâm Tiêu cười khổ nói.
Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Với tính cách của mẹ, khi đi ra ngoài, bà sẽ không ngừng cằn nhằn với hắn nửa tiếng đồng hồ.
"Hừm, thằng nhóc này không hề quan tâm đến gia đình." Mẹ lườm Lâm Tiêu một cái.
Sau khi trả lời mẹ mình, Lâm Tiêu chuyển ánh mắt sang những người khác.
"Tôi dẫn mọi người vào tháp Thiên Đạo trước." Hắn nói.
Dù sao cũng là lần đầu tiên chủ động đến Huyền Thiên giới, cẩn thận vẫn hơn.
"Rõ, thiếu các chủ!" Những người khác đồng thanh đáp.
Hắn vẫy tay một cái đã đưa tất cả những người trước mặt vào tháp Thiên Đạo.
Chỉ có một thân hình xinh đẹp khẽ di chuyển và né tránh.