“Haha, ngông cuồng, thật là ngông cuồng!”
“Trảm Quang Thời Vũ!”
Kha Nguyên Lượng hô lên một tiếng, rồi thi triển một chiêu thức trong kiếm pháp Lạc Vũ.
Trường kiếm vung lên, hóa thành trăm đạo kiếm ảnh xen lẫn kiếm khí, đánh thẳng về phía Lâm Tiêu.
“Mạnh quá!!”
Các đệ tử hóng hớt xung quanh đều kinh ngạc bởi một chiêu này của Kha Nguyên Lượng.
Nếu đổi lại là bọn họ đi đỡ một đòn này, chỉ e là đỡ được vài nhát là đầu hàng rồi.
Nhưng Lâm Tiêu lại không hề động đậy.
Những kiếm khí đó sắp chém tới người hắn.
Chu Chính Nghiệp lúc này đang vây xem, nhìn thấy cảnh này đều cho rằng Lâm Tiêu lại sắp thi triển thân pháp quỷ ảnh, di chuyển tới vị trí khác, rồi đánh ra một đòn tấn công Kha Nguyên Lượng.
Bọn họ mở to mắt nhìn, muốn xem lần này Lâm Tiêu di chuyển như thế nào.
Sau đó,
Lần này bọn họ lại thất vọng rồi.
Lâm Tiêu không hề di chuyển, mãi cho tới khi kiếm khí chém lên người vẫn không hề động đậy.
“Lâm Tiêu sư đệ!!! Mau tránh đi!!!” Ngô Tông Thừa chợt căng thẳng.
Hắn dành niềm tin tuyệt đối cho Lâm Tiêu, cũng tuyệt đối tin tưởng thủ đoạn tấn công của Lâm Tiêu.
Chỉ điểm đại một chút, đã khiến hắn đột phá cảnh giới.
Người như vậy, trình độ kiếm pháp nhất định là vượt xa hắn.
Đối phó với một đối thủ Luân Hải Cảnh tầng thứ nhất, đối với Lâm Tiêu cũng không phải là quá khó.
Nhưng kiếm pháp có mạnh cỡ nào đi nữa, thì cũng đâu thể tay không đỡ chiêu kiếm như vậy được.
“Ủa? Không tránh cơ à.” Kha Nguyên Lượng cũng kinh ngạc và nghi ngờ.
Lẽ nào là không tránh được?
Trình độ có vậy thôi hả?
Có người kinh ngạc, có người thắc mắc.
Nhưng cảnh tượng sau đó khiến bọn họ đều sững sờ.
Chỉ thấy sau khi những kiếm khí đó chém lên người Lâm Tiêu, trong nháy mắt liền biến mất, không thấy tăm hơi đâu.
Giống như chưa từng xuất hiện vậy.