Ở nơi khác.
Trong lòng tộc trưởng Ngưu Đầu cảm thấy ấm ức à nha.
Sau khi màn đêm buông xuống, tình cờ phát hiện ra rương bảo vật hoàng kim này, đang định mở nó ra thì không biết ở đâu ra một con hung thú thực lực cực mạnh xuất hiện.
Tiếp đó, lão nắm cây gậy linh mộc vạn năm trong tay, tốn sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng giải quyết xong.
Ngay lúc mở rương bảo vật hoàng kim, lại được thông báo cần ba lượt mở rương mới có thể mở ra được. Mà ông ta chỉ còn lại một lượt mở, còn thiếu hai lượt nữa.
Tộc trưởng Ngưu Đầu lập tức giận tím người.
Nhưng cơn tức còn chưa nguôi, đang định nghĩ cách tăng lượt mở rương thì đám người này lại chạy tới bao vây, tấn công.
Sau đó liền biến thành thế này.
“Đệt!!! Lẽ nào lão Ngưu ta lại phải chết ở nơi này sao?” Tộc trưởng Ngưu Đầu không cam tâm gào lên một tiếng.
Mà sau đó, ông ta chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một cái.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt ông ta.
“Hả??? Tôn thượng đại nhân???”
“Toi rồi, toi rồi, đã xuất hiện cả ảo giác trước lúc chết rồi, lần này thì hết thật rồi.”
Tâm trạng của tộc trưởng Ngưu Đầu càng thêm chán nản.
Lâm Tiêu nghe thấy tiếng lẩm bẩm của tộc trưởng lão Ngưu, kém chút nữa phì cười. Đầu óc lão Ngưu này tại sao lại khác các tộc trưởng khác của yêu tộc như vậy.
“Nên dùng dược rồi sau đó chuẩn bị chiến đấu.”
Lâm Tiêu cũng không nhiều lời nữa, lập tức ném vào tay Ngưu lão đầu một bình thuốc giải độc và quy nguyên đan.
“Hả? tôn thượng đại nhân, ngài…ngài…là ngài thật sao? Hoá ra không phải ảo giác?”
Ngưu lão đầu nhìn hai bình đan dược trong tay rồi lại ngẩng lên nhìn tôn thượng đại nhân. Cái loại cảm giác chân thực này, là thật. Khẳng định không bị ảo giác.
“Tôn thượng đại nhân, sao ngài lại ở đây, lão Ngưu không sao, vẫn còn đánh được tiếp.” lão Ngưu vỗ vỗ vào cây đại thụ bên cạnh hùng hổ nói.
Lâm Tiêu đưa mắt liếc hắn một cái, cái con trâu này cũng sĩ diện thật. Hắn mà không ra tay chỉ sợ hôm nay lão Ngưu sẽ thành món thịt trâu khô luôn rồi.
“Được rồi, ta đi ngang qua, thấy ngươi trúng độc tưởng là ngươi không xong. Vậy ngươi dùng dược đi, mấy kẻ kia giao cho ta.” Lâm Tiêu coi như cho đối phương một cái thang để đi xuống.
“Vâng tôn thượng đại nhân, tí nữa ngài cứ đợi mà xem.” Lão Ngưu thấy tôn thượng đại nhân nói vậy cũng không còn khách sáo nữa.
Hắn ngẩng đầu đổ tất cả hai bình đan dược vào mồm. Còn về việc hai bình đan dược này có vấn đề hay không, hắn căn bản còn chả thèm nghĩ. Đồ của tôn thượng đại nhân cho, chả cần biết có công dụng thế nào nhưng lòng hắn thì đã cảm động không tả nổi rồi.
Kể cả có là thuốc độc hắn cũng sẽ chịu đựng vui vẻ như được ăn kẹo.
“Ngươi cứ luyện hoá đan dược trước đi, mấy phút này cứ để ta lo.” Lâm Tiêu nói.
Lão Ngưu sau khi cảm nhận được đan dược phát huy tác dụng trong cơ thể thì cũng không cậy mạnh nữa, lập tức gật đầu ngồi xuống luyện hoá đan dược, sau đó sẽ giải quyết mấy kẻ kia sau.
Quá trình nói chuyện của một người một trâu cũng rất nhanh. Lúc Lâm Tiêu đột ngột xuất hiện làm cho những người ở đó đều rất ngạc nhiên. Sau khi nhìn thấy lão Ngưu dùng đan dược những kẻ này mới như tỉnh mộng, mặt lập tức biến sắc nhận ra tính nghiêm trọng của việc này.
“Không hay rồi! thiếu niên kia cho con trâu thuốc giải độc, mau ngăn hắn lại.”
“Hắn ta là ai! Không giúp nhân tộc sao, sao lại giúp yêu tộc.”
“Hả? là hắn, vậy mà là hắn, hắn cũng xuất hiện ở dây sao.”
“Ta nhận ra hắn, chính là hắn, hắn là kẻ kích hoạt Vạn Trận Pháp Chỉ, chính là kẻ đưa chúng ta vào đây.”
“Cái gì, chính là hắn sao! Vừa khéo, đỡ phải đi tìm ở đâu, hôm nay chúng ta nhất định không tha cho hắn.”
“Mấy người các ngươi đi ngăn con trâu kia lại, mấy người các ngươi thì mau đi giết tên kia.”
Sau một hồi kinh ngạc tên cầm đầu lập tức phản ứng lại. Gần như bọn chúng vây hai người kia lại.
“Giết!” một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Tất cả đều đồng loạt xông lên. Vào đúng lúc này chỉ nghe thấy bụp một tiếng, đầu của người ở hàng đầu tiên lập tức vỡ nát.
“Hả?”
“Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Người kia tại sao lại chết, chết cũng thảm tới vậy.”
Tất cả mọi người kinh ngạc, lập tức dừng chân lại. Nhưng điều đáng sợ vẫn còn tiếp diễn, giây tiếp theo lại có những tiếng nổ chói tai khác vang lên, trong nhóm người lại có thêm người nữa nổ đầu, thân thể mềm oạt ngã xuống đất.
Sắc mặt của mọi người đều tái mét, bước chân cũng từ từ lùi lại, nhưng đó hình như vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất.
“Ta, ta nhìn thấy rồi, là tên kia, là tên kia làm.” Một kẻ trong số đó nhìn Lâm Tiêu kinh ngạc nói.
Những người khác nghe thế vội vã quay sang nhìn Lâm Tiêu, là tên này giở trò quỷ gì sao?
Nhưng tên này từ nãy tới giờ chỉ đứng im một chỗ còn chưa động đậy gì.
“Là hắn!”
“Các ngươi nhìn tay hắn kìa!”
“Trên tay hắn hình như cầm đồ gì đó……là đá?”
“Không thể nào, ý ngươi muốn nói là mấy kẻ kia chết là do hắn dùng đá giết sao?”
Lâm Tiêu nhìn thấy đám người phản ứng như thế cũng không có gì khác với dự liệu của hắn. Hắn lại nhặt một viên đá nữa lên cầm trong tay. Sau đó hắn búng viên đá một cái.
“Bụp!” Lại là âm thanh quen thuộc vang lên, sau đó lại thêm một người nữa ngã xuống.
Đến lúc này không còn ai dám tới gần hắn nữa, tất cả đều được lệnh lùi lại ngay lập tức. Tất cả bọn họ bao gồm cả tên cầm đầu cũng kinh ngạc với chuyện vừa xảy ra.
Cái quái gì vậy? chỉ búng một cái mà đã giết được người. Nếu là một người ở Luân Hải cảnh thì bọn họ sẽ không ngạc nhiên chút nào. Nhưng vấn đề ở đây là tất cả mọi người bây giờ đều ở giai đoạn Luyện Khí cảnh sơ kỳ.
Có thể đạt được tới lực công kích như vậy thì phải còn rất xa. Nhưng đây…..? Tại sao thiếu niên này có thể làm được như vậy? Chả nhẽ hắn chưa mất tu vi, không, khẳng định không phải.
Nếu hắn vẫn còn tu vi thì tiện tay ném ra mấy đạo kiếm khí còn giết được nhiều người hơn thế này.
Bụp bụp! trong lúc bọn họ còn đang hoang mang thì một loạt âm thanh lại vang lên. Cứ một tiếng nổ giòn tan là một sinh mệnh nữa ngã xuống.
Thiếu niên này mạnh tới mức cứ búng một cái là lấy được một mạng người. Lâm Tiêu lại búng ra một viên đá nữa.
Keng! Một bóng người lao ra từ giữa đám đông, lấy đao chặn được viên đá.
“Tiểu tử, ngươi đừng có quá đáng, ta cho ngươi một cơ hội. Hoặc là rời khỏi đây ngay, hoặc là chết dưới đại đao của ta.” Bóng người kia trừng mắt nhìn Lâm Tiêu giọng nói phẫn nộ.
Sau khi thấy tên tiểu tử này giết nhiều người như vậy hắn ta cũng không thể ngồi yên được nữa rồi. Nếu không ra tay, kể cả có giết được tên tiểu quỷ này thì nhóm bọn họ cũng sẽ chả còn là bao người.
“Ồ! Vậy ngươi ra tay đi.” Lâm Tiêu quyết đoán trả lời, không chút do dự.
“Ngươi….” Tên cầm đầu nghẹn lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!