Đóng cửa lại, Lâm Tiêu lấy ra một bình hồi nguyên đan.
Đây là phần thưởng của cuộc kiểm tra ngoại môn.
Bây giờ đan dược trên người hắn đầy đủ, vậy thì tu luyện trước rồi nói.
Lâm Tiêu lấy ra một viên Hồi Nguyên Đan. Há miệng nuốt xuống.
Trong nháy mắt, Hồi Nguyên Đan hóa thành một luồng năng lượng tinh khiết, dưới sự khống chế của hắn, tập trung tại vị trí nơi lồng ngực.
Công pháp Cửu U Trấn Ma Ấn bắt đầu vận chuyển.
Luồng năng lượng tinh khiết này dựa theo một lộ tuyến nào đó, đi nuôi dưỡng khắp các kinh mạch.
Nhưng mới chỉ vận hành được một chu thiên, cũng chỉ mới qua vài phút, Lâm Tiêu liền dừng lại. Sắc mặt hắn vô cùng khác thường.
Hết rồi?
Hiệu quả của đan dược hết rồi?
Ôi đệt!!!!
CMN!!!!!!!!!!
Đây là Hồi Nguyên Đan thượng phẩm đó nha.
Chỉ đủ vận chuyển Cửu U Trấn Ma Ấn mỗi một chu thiên thôi sao???
Lâm Tiêu ngơ luôn rồi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu Mục lão khi đó nói rằng, công pháp này không dễ tu luyện, càng luyện càng nghèo là ý gì rồi.
Thôi kệ đi.
Tu luyện trước rồi tính.
Lâm Tiêu ngẩng đầu, tống nốt chín viên Hồi Nguyên Đan thượng phẩm còn lại vào miệng.
Xẹt xẹt....
Chín viên đan dược hóa thành một luồng năng lượng tinh khiết, mạnh mẽ vô cùng, xông vào trong cơ thể của Lâm Tiêu.
Hắn cảm nhận được một cơn đau âm thầm truyền tới từ khắp các kinh mạch.
Nếu đổi lại là một tu sĩ bình thường, e là đã bị thủng vài lỗ trên người rồi.
Cũng may trước đó hắn đã tu luyện tới tầng thứ sáu rồi, căn cơ đã được củng cố vô cùng chắc chắn.
Mặc cho luồng sức mạnh khổng lồ này xông pha như nào, cùng lắm cũng chỉ mang tới chút đau đớn mà thôi.
Lâm Tiêu cắn răng tiếp tục tu luyện < Cửu U Trấn Ma Ấn>.
Hồi Nguyên Đan đã dùng hết rồi, liền sử dụng tới Đằng Nguyên Đan cực phẩm.
Không dùng hết chỗ đan dược này, thì Lâm Tiêu không định bước ra ngoài.
Cứ như vậy.
Liên tiếp ba ngày trôi qua.
Bên ngoài tĩnh thất, Kiều trưởng lão sắp chờ không nổi nữa rồi.
Ông ta đã tìm toàn bộ nguyên liệu và đơn thuốc lục phẩm của Kiếm Ma tông tới đây rồi.
Đã chơi thì chơi lớn.