Lâm Tiêu vội vỗ một cái lên thân kiếm.
“Khiêm tốn chút đi, bây giờ đâu phải bảo mi đi giết người phóng hỏa, ngươi khua chiêng gõ trống vậy làm cái gì. Nếu vì động tĩnh của ngươi mà bị phát hiện, ta liền ném ngươi vào trong tháp Chân Long.” Lâm Tiêu truyền âm với giọng điệu hung dữ.
Kiếm nhỏ màu đen: “@#$%#$...”
Có lẽ là nó hiểu tiếng người.
Có lẽ là cái vỗ kia có tác dụng.
Kiếm nhỏ màu đen thu lại thần uy, chỉ có lưỡi kiếm là còn tỏa ra một ít kiếm quang.
Soạt!
Kiếm nhỏ màu đen phi xuống phía dưới.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là metruyenhot.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Những đất đá kiên cố kia, dưới sự xông phá của kiếm nhỏ, không chịu nổi một đòn, gần như vỡ vụn.
Tốc độ lao xuống của Lâm Tiêu nhanh hơn gấp mấy lần.
Chỉ sau mười phút, hắn đã chạm vào tấm chắn chân không vô hình đầu tiên, bên trong chứa đựng Tuế Nguyệt chi lực nồng đậm.
Đây là một hiện tượng của tự nhiên mà thiên địa tạo ra.
Nếu nói Tuế Nguyệt chi lực trước kia hấp thu đều ở dạng khí, vậy thì tấm chắn cấm chế hiện tại chính là trạng thái sắt tinh chế.
Khiến người ta hoàn toàn không cách nào hấp thu.
Lâm Tiêu thử dùng kiếm đen nhỏ đâm xuyên qua, nhưng lại chỉ tạo thành vết xước nhỏ.
Xem ra, cấm chế có thể ngăn cản thánh tử Dao Trì suốt trăm năm cũng là có cái lí của nó.
Lâm Tiêu thử thêm vài cách khác, nhưng cũng vô ích.
Nhưng hắn không có cách, không có nghĩa là thật sự hết cách.
Trở tay phải, trường kiếm Xích Viêm xuất hiện.
“Tiểu hỏa, đừng nói nhiều, vào thẳng vấn đề, nói xem cấm chế này phá giải kiểu gì!” Lâm Tiêu giành hỏi trước.
Tiểu Hỏa vừa ra ngoài đã bị chủ nhân mắng một trận, có chút bối rối và ấm ức.
Trong lòng thầm nghĩ bản thân chưa nói một lời nào. Nhưng khi nó cảm nhận được sức mạnh cấn chế trước mặt. Sự ấm ức ngay lập tức được thay thế bằng sự chấn động.
"Tuế.. Tuế Nguyệt.. Lực lượng Tuế Nguyệt mạnh như vậy, chủ nhân, hiện tại ngài đang ở nơi nào vậy! ?"