Lâm Tiêu từ chối ý tốt của hội trưởng Mặc, bởi vì hắn đã đi tìm hiểu qua, thật ra hoàng thất Đại Ngụy đã nhắm vào Kiếm Ma tông từ lâu.
Nếu lần này dựa vào công hội luyện đan để khuyên đối phương lùi bước. Vậy lần sau thì sao, lần sau nữa thì sao.
Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình.
Tốc độ Kiếm Ma tông quật khởi còn nhanh hơn so với dự tính của hoàng thất Đại Ngụy, vì vậy mà sinh ra sự uy hiếp cho đối phương.
Đây mới là nguyên nhân gốc rễ.
Hơn nữa, Kiếm Ma tông là ma giáo, vì ý nguyện của nhân dân, hoàng thất Đại Ngụy không thể nào để mặc cho ma giáo phát triển.
Lần này hắn chém tam hoàng tử, đúng là đã cho hoàng thất Đại Ngụy một lí do chính đáng để khai đao.
Hoàng thất Đại Ngụy phái ra một cường giả bán Hóa Đỉnh, lĩnh binh bao vây Kiếm Ma tông, đoán chừng cũng là một loại thăm dò.
Bởi vì chỉ với một cường giả bán Hóa Đỉnh, chắc chắn không thể đánh hạ Kiếm Ma tông.
Thực lực của người khác, Lâm Tiêu không rõ. Nhưng thực lực của Cảnh lão ở kiếm các và Mục lão ở tàng công các thì tuyệt đối không kém hơn bán Hóa Đỉnh bao nhiêu.
Có hai người này ở Kiếm Ma tông, không nói tới giết địch, chí ít thì trấn thủ là không thành vấn đề.
Sau khi nghĩ thông mấy vấn đề này, Lâm Tiêu liền dồn sự tập trung vào buổi đấu giá.
Nâng cao thực lực của bản thân, mới là chuyện mấu chốt.
Kiếm Ma tông mà thật sự xảy ra biến cố gì, hắn còn có thể dùng công hội luyện đan để kéo dài thời gian. Cái hắn thiếu bây giờ chính là thời gian.
Đợi khi lấy được bộ kiếm quyết 10 tỷ, nếu có thể thuận lợi tu luyện, vậy thì kết hợp với ý cảnh kiếm ý và vũ khí bản mệnh, đối phó một bán Hóa Đỉnh là vẫn có khả năng.
Hội trưởng Mặc và phó hội trưởng Mã ở bên cạnh không nói gì nữa. Nhưng ánh mắt hai người đã biểu thị rõ ràng, bọn họ đứng về phía tiền bối Lâm Tiêu.
Đối với hai người mà nói, hoàng thất Đại Ngụy và luyện đan sư cửu phẩm, hai cái này hoàn toàn không có gì phải đắn đo khi lựa chọn hết.
Đừng nói là một cái hoàng thất Đại Ngụy, cho dù là mười cái hoàng thất Đại Ngụy cũng không so với một tiền bối.
Két!
Một âm thanh thanh thúy vang lên,
Tiếp đó, trong toàn bộ phòng đơn dành cho khách quý đều tràn ngập linh lực nồng hậu và khí tức sinh mệnh màu xanh lục nhạt.
Hai vị hội trưởng còn đang ngây ngốc, chợt cảm thấy cả cơ thể chấn động, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy tiền bối Lâm Tiêu này, không biết là từ lúc nào đã lấy ra một viên gì đó màu trắng ngà, to chừng 30mm, gặm từng miếng một rồi nuốt chửng.
Mà bàn tay phải cháy đen của tiền bối Lâm Tiêu cũng đồng thời bắt đầu khôi phục với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.