Toàn thân tiểu tử này đều kỳ lạ! Dù sao thì ông ta cũng không hiểu.
Lộc Trường Chung không nói và không làm phiền nữa, thay vào đó, ông ta lặng lẽ đứng bên cạnh hai người họ.
Ông ta muốn xem xem rốt cuộc hai người này nắm tay nhau được bao lâu.
Tay Lâm Tiêu và công chúa Can Anh Túc nắm chặt lấy nhau. Hai người cùng nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận điều gì đó. Bầu không khí có chút kỳ quái, hai người này lúc nãy còn một lời không hợp lao vào đánh nhau.
Sao bây giờ lại như thế này? Đây là đang làm cái gì đây?
Những người của thế lực khác nhau lục đục định rời đi, cường giả Hoá Đỉnh cảnh còn chưa nói gì thì bọn họ dám nói gì đâu.
Hộ đạo giả của Đại Nguỵ bị hắn giết một cách dễ dàng vậy thì bọn họ có là gì.
“Đáng ghét thật, nữ nhân Đại Can kia tại sao lại nắm tay Lâm Tiêu. Tông chủ, ta cảm thấy đến lúc chúng ta nên đưa Lâm Tiêu về rồi.”
“Cha, ngài chả phải bảo là cần tìm Lâm Tiêu để bàn chuyện sao? Ngài đi gọi hắn đi.”
Lục Minh Nguyệt và Lạc Vũ Thương vừa ghen tị lại vừa sầu não. Phương tông chủ và cả Lạc tông chủ đều trầm mặc không nói gì.
Các ngươi còn nhớ tới cha/tông chủ ta sao.
Nhưng mà kẻ đứng bên tên tiểu tử kia hình như là cường giả Hoá Đỉnh cảnh. Người ta còn có lòng kiên nhẫn đứng đợi, bọn họ dám tới làm phiền chắc.
Sau vài phút Can Anh Túc chủ động buông Lâm Tiêu ra. Trong mắt nàng không còn màu đỏ nữa, sát khí trên người cũng tiêu tan hoàn toàn.
Người nào không biết còn nghĩ đây chỉ là một nữ nhân bình thường. Lâm Tiêu cũng từ từ mở mắt ra, ánh mắt có chút kỳ quái.
Lần đầu tiếp xúc hắn vô tình hấp thụ Sát Sinh cảnh ý bậc 2. Lần này tiếp xúc Sát Sinh cảnh ý đã tăng thêm một bậc nữa. Ba bậc cảnh ý này cứ như được cho không vậy.
Đến lúc này Lâm Tiêu còn chưa dùng thử cái Sát Sinh cảnh ý này. Lúc tu vi còn là Tụ Linh cảnh hắn không dám dùng, bây giờ đã tăng lên nhưng vẫn chưa có cơ hội dùng.
“Cám ơn nhá ~~~ như thế này đến lúc ta đột phá Toàn Đan cảnh sẽ dễ dàng hơn nhiều.” Can Anh Túc cười nói giả lả, nhảy nhót đi ra ngoài.
Đi được vài bước lại quay đầu nhìn Lâm Tiêu cười một cái.
“Đừng có chết trong tay kẻ khác đấy, ta đợi ngươi ở bảng Chân Long!”
Nói xong Can Anh Túc quay qua nhìn Lộc Trường Chung. Lộc Trường Chung thấy thế cũng lập tức hiểu được.
Hắn lấy ra chiếc thuyền phi hàng phương, đưa vị tổ tông này ngồi lên. Trước khi rời đi còn nhìn Lâm Tiêu một cái, sau đó mới điều khiển phi thuyền bay về vương triều Đại Can.
Các thế lực lớn nhỏ đã bắt đầu rời đi, cũng không còn gì để lưu lại xem. Mã xa của hoàng thất rời đi đầu tiên, tốc độ di chuyển còn cực kỳ nhanh. Có thể nói là chớp mắt một cái là không thấy đâu.
Người ở lại cuối cùng chính là Kiếm Ma tông và Lưu Vân tông.
“Lâm tiểu hữu, lần này ngươi lỗ mãng rồi.” Lạc Hải Thành thở dài một hơi.
Chém chết tam hoàng tử, bây giờ đúng là chỉ có đợi hoàng thất Đại Ngụy tới báo thù, chứ hoàn toàn không có khả năng hóa giải thù hận rồi.
Đặc biệt là trong vương triều Đại Ngụy, Lâm Tiêu nhất định sẽ trở thành mục tiêu bị đuổi giết.
“Xì! Sợ gì, người hoàng thất Đại Ngụy chả nhẽ dám xông vào Kiếm Ma tông chắc?”
“Chỉ cần Lâm Tiêu có đủ thời gian, hắn sẽ trở thành một cường giả, đến lúc đó thì hoàng thất Đại Ngụy sẽ chả là gì.”
Phương tông chủ sắc mặt bình thường chả có chút gì gọi là lo lắng, ông ấy tự tin vào Kiếm Ma tông, cũng tự tin với Lâm Tiêu.
“Ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng, thế còn những đệ tử Kiếm Ma tông khác thì sao? Ngươi nghĩ với tính cách của hoàng thất Đại Ngụy, sẽ không giận cá chém thớt sao?” Lạc Hải Thành nói.
Phương tông chủ im lặng. Lúc này Lâm Tiêu mới mở miệng.
“Cảm ơn Phương tông chủ và Lạc tông chủ đã quan tâm, tiểu bối bây giờ chưa định quay về Kiếm Ma tông, tiểu bối đã nghĩ xong sẽ đi đâu tiếp theo rồi.” Lâm Tiêu ánh mắt lấp lánh nói.
Lần đi di tích Vô Cực này với hắn chỉ là khởi đầu, nếu có được chọn lại lần nữa hắn sẽ vẫn làm như thế.
Phương tông chủ và Lạc tông chủ nghe thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc.
“Ngươi nói xem ngươi định đi đâu?”Cả hai người cùng hỏi.
“Thành Thiên Nguyên.” Lâm Tiêu nói ra một cái tên.
“Thành Thiên Nguyên???” Cả hai vị tông chủ trợn tròn cả mắt.