“Người của hoàng thất đúng là vô sỉ hơn ta nghĩ, đúng là không tử thủ đoạn.” Lâm Tiêu nói.
Lúc đi trên đường nếu có gặp phải mấy đệ tử hoàng thất. Hắn rất vui vẻ giúp bọn họ tiêu diệt bóng trắng lại còn ân cần hỏi thăm đối phương. Nhưng lần nào cũng đổi lại là bọn họ lấy oán báo ân.
Haiz!
Lâm Tiêu thấy vậy thì đành phải nhịn lại sự đau lòng bắt đầu hấp thụ kiếm ý, và tiện tay lấy luôn nhẫn chữ vật. Còn về phần đám đệ tử hoàng thất thì hắn rất lương thiện, không hề chém giết linh tinh. Chỉ phế tu vi mà thôi.
Sau khi giúp đỡ 8 đệ tử hoàng thất thì hắn đã tới tầng 2 của mộ kiếm. Từ xa hắn đã thấy đội ngũ của tam hoàng tử đanh chiến đấu. Chỉ là thứ đang đánh nhau với họ không phải mấy cái bóng trắng.
Bây giờ lại là hai cái bóng vàng. Từ những cái bóng vàng này có thể thấy được sự linh hoạt của linh lực, chúng là có thể phát ra năng lượng của kiếm khí. Hai cái bóng vàng này thực lực cũng phải ngang với Toàn Đan cảnh.
Lại còn thêm thuộc tính giết không chết thì đội ngũ của tam hoàng tử đúng là đang bị giữ chân lại đây. Không biết bọn họ đã đánh nhau bao lâu.
Có lẽ hai cái bóng vàng kia thủ hộ ở tầng này, muốn qua được tầng này thì cần phải giải quyết bọn chúng.
Lâm Tiêu lặng lẽ tới gần, ánh mắt của hắn không nhìn tam hoàng tử mà là nhìn chằm chằm vào hai cái bóng vàng.
Ánh mắt Lâm Tiêu nóng rực, cả đoạn đường đi hắn hấp thụ mấy cái bóng trắng đã làm cho hắn kinh hỉ vô cùng.
Bây giờ lại nhìn thấy cái bóng vàng này, có khi nào kiếm ý lại tăng lên được vài bậc không nhỉ?
Lâm Tiêu cực kỳ tò mò và cũng cực kỳ mong chờ. Hơn nữa không phải một, mà có những hai cái bóng. Đúng là niềm vui của hắn chính là giúp đỡ người khác mà!
Chọn cái nào trước nhờ?
Lâm Tiêu nhìn đội ngũ của tam hoàng tử chiến đấu, cũng không vội vã gia nhập cuộc chiến. Đồng lời đứng ngoài cảm thán, đúng là người của hoàng thất.
Đánh nhau với hai cái bóng Toàn Đan cảnh mà không yếu thế chút nào. Chỉ là nhóm của tam hoàng tử không có cách nào tiêu diệt được hai cái bóng vàng này thôi.
Lâm Tiêu đứng một bên đợi cơ hội. Lúc hắn tiến vào di tích Vô Cực hắn vẫn còn vô cùng tự tin vào thực lực của mình. Kết quả là sau khi gặp phải yêu nữ kia, Lâm Tiêu mới lần nữa nhắc nhở bản thân cần cẩn thận.
Đặc biệt là vị tam hoàng tử này, thân là hoàng tử của Đại Ngụy, nói là không có đồ hộ mệnh thì mới là lạ.
Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Nói thì thế nhưng không dễ dàng làm.
Ở một bên khác hai cái bóng vàng đang chiến đấu với đội ngũ của tam hoàng tử, sắc mặt của nhóm người này cũng không được tốt lắm. Nhất là vị tam hoàng tử, cái bóng vàng này xuất hiện đúng là chuyện ngoài ý muốn với hắn.
Lại còn có hẳn hai cái, hắn có thể dùng bảo vật để đối phó với hai cái bóng này. Nhưng một khi dùng bảo vật, rất có thể sẽ xảy ra biến cố đối nơi có chứa truyền thừa. Cho nên không thể dùng được.
Thật đáng ghét!
Trong ánh mắt của tam hoàng tử đã có chút gấp gắp. Hắn luôn đưa mắt nhìn sang bên kia. Nếu những người kia không đuổi tới kịp thì sao.
Rõ ràng hắn đã phân phó rồi, sau một khoảng thời gian giao đấu với cái bóng trắng thì phải tìm cách thoát thân. Nếu bây giờ không có thêm người để đối phó với cái bóng vàng thì sẽ không có cách nào giữ chân mấy thứ quỷ quái này.
Phi!
Một đám phế vật.
Sau khi nhìn về hướng đó tam hoàng tử lại nhíu mày càng chặt. Có người tới nhưng không phải người của hắn. Đó là một thiếu niên Tụ Linh cảnh viên mãn.
Lúc tam hoàng tử phát hiện đối phương thì những người khác trong đội ngũ cũng phát hiện ra tên thiếu niên này.
“Loại tạp nham muốn chết, còn không mau cút đi!!” Một đệ tử hoàng thất phẫn nộ quát lên.