Nhưng Nguyên Tổ Phụ đại nhân là ân nhân cứu mạng của cả tộc bọn họ mà.
Đại trưởng lão rơi vào trạng thái lo âu, tiến thoái lưỡng nan.
“Sao vậy, Đại trưởng lão, có vấn đề gì sao? Hay là ông thấy không khỏe ở đâu à?” Lâm Hải Thịnh thấy vẻ mặt khó xử của đối phương, không khỏi tò mò hỏi.
“Ta, chuyện này… không, không có gì ạ. Nguyên Tổ Phụ đại nhân có yêu cầu gì, xin cứ nói thẳng ra là được.”
Ánh mắt Đại trưởng lão trở nên kiên quyết, mang theo tinh thần cảm tử, đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ.
Hy sinh bản thân nhỏ bé, hoàn thành sự nghiệp lớn lao, thì có sao đâu chứ!!
Vì cả tộc!!!
Lâm Hải Thịnh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ hơi phấn khích.
Ông ta chính là đang chờ câu nói này của Đại trưởng lão đó!
“Thật ra, ta vô cùng ngưỡng mộ tộc của các ông, ta cũng đã để ý đến tộc của các ông từ lâu rồi.” Lâm Hải Thịnh nói.
Long tộc!
Đây chính là Long tộc thật sự đó.
Tuy không biết Phong Bạo Long tộc có thuần chủng hay không, nhưng dù sao cũng mang một chữ “Long”.
Chắc hẳn sẽ không tệ.
Con cháu Viêm Hoàng vẫn luôn tự xưng mình là hậu duệ của rồng, nay được tận mắt thấy rồng thật, kích động và phấn khích mới là biểu hiện đúng đắn nhất chứ.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Đến rồi, đến rồi, cuối cùng cũng nói rồi.
Nguyên Tổ Phụ đại nhân đã để ý ông từ lâu rồi sao?
Trời ạ!
Ông hình như chỉ có chút tiếng tăm trong Yêu tộc, chứ ở các tộc khác, ông cũng đâu có gì nổi bật.
Nguyên Tổ Phụ đại nhân để ý đến ông từ lúc nào vậy??
Trong lúc Đại trưởng lão còn đang kinh ngạc và nghi ngờ, Lâm Hải Thịnh lại tiếp tục nói:
“Vì vậy, Đại trưởng lão, có thể cho ta chiêm ngưỡng dáng vẻ thật sự của ông được không? Nếu được, ông có thể cho ta cưỡi ông một lần được không?” Lúc nói ra những lời này, Lâm Hải Thịnh cũng có chút ngượng ngùng.
Ông ta luôn cảm thấy yêu cầu này có hơi quá đáng.
Cũng do ông ta ở trong Căn nhà Thời gian quá lâu, sau khi tu luyện, lúc rảnh rỗi lại đọc quá nhiều tiểu thuyết.
Long Kỵ Sĩ trong các tiểu thuyết phương Tây chính là hình tượng mà Lâm Hải Thịnh khao khát nhất.
Tuy không biết Phong Bạo Long tộc có hình dáng của rồng phương Tây hay rồng phương Đông.
Nhưng bất kể là loại nào, chỉ cần được trải nghiệm cảm giác cưỡi rồng một lần, thì những đau đớn sống không bằng chết trước đó mà ông ta đã trải qua cũng xem như đáng giá.
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Nguyên Tổ Phụ đại nhân, Đại trưởng lão hoảng hốt đến mức ngây cả người.
Cái, cái yêu cầu này của Nguyên Tổ Phụ đại nhân, đúng là quá mức thẳng thắn rồi đó!!
Xem… xem dáng vẻ thật sự của ông?
Cái thân già sắp xuống lỗ này của ông thì có gì đẹp mà xem.
Điều kinh khủng hơn là, còn, còn muốn cưỡi ông!!!!
Phải biết rằng cái tư… thế đó, là thứ mà đám người trẻ tuổi thích nhất á!
Lão già như ông, sao mà chịu nổi?
“Nguyên Tổ Phụ đại nhân, ta, hiểu rồi.” Đại trưởng lão nghiến chặt răng, hít thở sâu mấy lần mới có thể bình ổn lại cảm xúc trong lòng.
Hai tay ông run run, chuẩn bị cởi bỏ áo bào trên người.
Vì, vì, vì bộ tộc!!!
“Hử?! Đại trưởng lão, ông cởi đồ làm gì vậy? Chẳng lẽ mỗi lần biến về bản thể đều phải cởi đồ trước sao??” Lâm Hải Thịnh nghi hoặc hỏi.
Vậy thì phiền phức quá nhỉ.
Hơn nữa, nhìn cũng có hơi chướng mắt nữa.
“Hả???”
Đại trưởng lão đột nhiên sững người.
Sau vài giây đầu óc trống rỗng, đờ đẫn.
Ông dường như đã hiểu ra điều gì đó, không dám tin mà hỏi lại: “Nguyên Tổ Phụ đại nhân, ngài nói muốn xem dáng vẻ thật sự của ta, lẽ nào là chỉ trạng thái bản thể sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!