May mà, mọi chuyện chưa đến mức tệ hại.
Lão già kia, khi ra tay lần hai, đã tự đoán được kết cục.
Chết đến không thể chết hơn.
"Ta tin ngươi!" Lâm Tiêu mỉm cười.
Nếu Viêm Đế muốn hại hắn, không cần phiền phức thế này.
Trực tiếp ra tay là được, cần gì bày vẽ.
Viêm Đế thở phào.
"Vút vút!"
Mấy bóng người từ các nơi trong phủ Viêm Đế chạy tới.
"Viêm Đế đại nhân, có chuyện gì vậy?"
"Đây, đây là thích khách? Tôn Hoàng Giới lại dám hành thích ngài?"
"Ta nghe tiếng động là đến ngay, xem ra tới chậm một bước."
Những người này đều có tu vi bất phàm, ít nhất là Tôn Chủ.
Họ nhìn thi thể trên mặt đất, đều lộ vẻ khiếp sợ và phẫn nộ.
"Không sao, lui xuống đi. Tăng cường tuần tra, xem ra có kẻ sắp không kiềm chế được rồi." Viêm Đế lạnh giọng nói.
"Vâng, Viêm Đế đại nhân!"
Các cường giả tản ra.
"Huynh đệ, ngươi cứ ở lại đây trước đã, đừng ra ngoài một mình."
Viêm Đế dẫn Lâm Tiêu đến một đình viện, dặn dò.
"Viêm huynh, ngươi biết kẻ vừa rồi là ai không?" Lâm Tiêu nghi ngờ hỏi.
"Đại khái đoán được, là người của dị tộc Hắc Ám." Viêm Đế lộ vẻ hung hăng.
"Dị tộc Hắc Ám?!" Lâm Tiêu chớp mắt.
Lần đầu hắn nghe thấy cái tên này.
"Dị tộc Hắc Ám là hắc thủ của Tôn Hoàng Giới, chúng thúc đẩy biến thiên và hủy diệt của từng thời đại. Chư thần chi chiến, viễn cổ đại chiến đều có dấu vết của chúng. Chúng là lũ muốn bao phủ thế gian trong bóng tối, không chuyện ác nào không làm, lại tự xưng chính nghĩa."
"Trong vạn tộc có vô số thiên kiêu, nhưng phần lớn khó trưởng thành. Một phần nguyên nhân là do dị tộc Hắc Ám ám sát. Chúng trà trộn vào vạn tộc, có lẽ ngươi quen biết một đại lão cấp cao nào đó là người của chúng."
"Tuy ta đoán là dị tộc Hắc Ám, nhưng có điểm không đúng. Theo lý, chúng muốn ra tay thì cũng sẽ ra tay với ta, nhưng vì sao mục tiêu lần này lại là ngươi?"
Viêm Đế vừa giải thích, vừa suy tư.
Khi mới quật khởi, hắn ta từng bị Dị tộc Hắc Ám truy sát không dưới ba lần.
May mà hắn ta đều vượt qua, trưởng thành lên.
Sau đó, đám dị tộc Hắc Ám đó dường như đã buông tha cho hắn ta, hoặc là cảm thấy ván đã đóng thuyền, không đối phó được.
Nhưng vì sao lại ra tay với đồng hương của hắn ta?
Đồng hương vừa từ Thiên Huyền Giới lên, dù thiên phú dị bẩm, tư chất cực mạnh!
Nhưng trong thời gian ngắn như thế, sao lại bị dị tộc Hắc Ám để mắt tới chứ?
Kỳ quái!
Chẳng lẽ mấy năm qua dị tộc Hắc Ám đã mạnh đến vậy rồi?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lâm Tiêu nghe Viêm Đế miêu tả về dị tốc Hắc Ám, trong lòng đại khái hiểu được nguyên nhân mình bị ám sát.
"Viêm huynh, ta nghĩ ta biết rồi." Lâm Tiêu nói.
"Hả?! Huynh đệ, ngươi biết gì rồi?" Viêm Đế bối rối.
"Biết vì sao dị tộc Hắc Ám muốn ám sát ta." Lâm Tiêu nói.
"Vì sao?" Viêm Đế có vẻ nghi ngờ hỏi.
"Trước kia Viêm huynh từng đi qua tiểu thế giới Tiên Cảnh nhỉ." Lâm Tiêu đột ngột hỏi.
"À, ta từng đi qua chỗ đó vài lần. Cơ duyên bên trong không tệ, nhưng vào đó rồi thì phải tốn rất nhiều thời gian tích lũy điểm ngộ đạo mới ra được." Viêm Đế gật đầu, nói với vẻ nhớ lại.
Dù với tu vi hiện tại, hắn ta đi vào tiểu thế giới Tiên Cảnh vẫn có thể thu hoạch được không ít cơ duyên.
Nhưng vào một lần, không mất tám mươi, một trăm năm thì không ra được.
Hắn ta định khi nào cảnh giới gặp bình cảnh thì sẽ vào đó lại.
"Ta vừa từ đó ra, dị tộc Hắc Ám để mắt tới ta, có lẽ là vì vậy." Lâm Tiêu nhún vai.
"Cái gì? Huynh đệ, đừng nói giỡn, từ khi chúng ta gặp mặt lần trước đến giờ mới bốn tháng. Sao ngươi có thể vào tiểu thế giới Tiên Cảnh rồi đi ra được?" Viêm Đế tưởng đối phương nói đùa.
Dù sao, ra vào nơi đó không liên quan lắm đến cảnh giới và tu vi.