Nếu là trận đấu giữa Triệu Long và Tô Thành, dù hai bên sẽ dùng hết sức lực, nhưng chắc chắn sẽ đến một mức độ nào đó thì dừng.
Tuy rằng Triệu Vô Ky không mang họ Tô, nhưng mà ông ta lại đứng bên phía hoàng tộc, là người của hoàng tộc.
Hiện giờ có thêm Lâm Thần, bản chất trận đấu đã trở nên khác biệt.
“Ơ kìa, một con báo ngốc, một con voi ngốc, cũng dám ra vẻ ta đây trước mặt Thụ ca nữa hả!” Nuốt Nuốt cười lớn, thu hút thù hận.
“Gầm!"
“Grừ!”
Voi Đen Ánh Bạc và Báo Lưỡi Dao Gió đều phát ra tiếng rít gào, hiển nhiên là bị Nuốt Nuốt khiêu khích chọc giận.
“Ta tới giết ngươi!”
Triệu Long gào lên một tiếng, cưỡi trên Báo Lưỡi Dao Gió lao tới với tốc độ cực nhanh!
Giờ phút này, hắn ta dường như biến thành một cơn lốc chứa sát ý dày đặc.
Đám người xem dưới lôi đài đều có thể ngửi được mùi tanh ập đến.
“Xoát!” Báo Lưỡi Dao Gió nhảy bật lên cao, lao về phía Lâm Thần.
Trên hàm răng nanh ác thậm chí còn dính tơ máu.
Bên kia, Voi Đen Ánh Bạc bước vóc dáng cao to đâm lại đây.
Lâm Thần bị chặn hết các đường lui.
Ngay lúc mọi người đều cho rằng hắn chết chắc rồi, thì quanh thân hắn chợt bùng nổ ánh sáng màu xanh.
Hắn ngước mặt lên, sát ý trong mắt bùng nổ. Cuối cùng thì giờ phút này đã đến! Các ngươi chờ xem đi!
Tất cả những người từng ức hiếp ta, ta sẽ trả thù từng tên một.
Lâm Thần dựa vào luồng sát ý này, bước nhanh lên phía trước, đấm một quyền về phía Báo Lưỡi Dao Gió.
Không chỉ có không lùi, ngược lại còn dám đánh trả! Khá nhiều người xem đều trợn mắt ra nhìn.
Một màn kế tiếp chắc sẽ là máu thịt bê bết.
“Thằng nhãi này sẽ chết thảm lắm!” Lão thái giám tươi cười nói. Hắn ta rất hài lòng với kết quả này.
“Bịch!”
Trước mắt bao người, một quyền của Lâm Thần tựa như một quả đạn đánh bay Báo Lưỡi Dao Gió.
Nó rơi bịch xuống, lôi đài dưới hai chân răng rắc một tiếng, vết nứt lan ra.
Sau đó, Lâm Thần đột nhiên quay người sang một bên với một góc độ khó có thể tưởng tượng được.
Đối mặt với Voi Đen Ánh Bạc đang lao tới, Lâm Thần chợt quát một tiếng, rồi lại... lại dùng cơ thể để đỡ chiêu.
Vạn Mộc Tranh Vanh Thể lập tức bùng nổi Lâm Thần và Voi Đen Ánh Bạc va chạm vào nhau.
Ngay sau đó, Voi Đen Ánh Bạc cảm thấy mình không phải đâm vào bóng người, mà là đâm vào tường đồng vách sắt.
“AI”
Lại một tiếng nổ vang lên, vóc dáng cao năm sáu mét của Voi Đen Ánh Bạc loạng choạng vài cái, bốn chân to khỏe có chút đứng không vững.
Kế tiếp, nó ngã rầm xuống mặt sàn.
“AI” Lúc này, tiếng hét thảm thiết của Triệu Long mới vang
lên. Bên kia, ý cười trên mặt Tô Thành trở nên cứng đờ.
Hắn ta mặt mày tái nhợt, dụi dụi đôi mắt để xác nhận xem mình có nhìn lầm hay không.
“Báo ngốc, đi tìm chết đi!”
Nuốt Nuốt nhảy bắn lên, liên tục xuyên qua vài lần trên không trung, mau đến mức sau lưng xuất hiện tàn ảnh.
Báo Lưỡi Dao Gió gầm lên, vài lưỡi dao gió vọt ra từ trong miệng.
Lưỡi dao gió cực kì sắc bén.
Nhưng mà thân pháp của Nuốt Nuốt lại rất huyền diệu, khoảnh khắc tới gần Báo Lưỡi Dao Gió, đấm một quyền về phía Báo Lưỡi Dao Gió.
“Phụt! Phụt!”