Dãy núi Tử Liên vào lúc chạng vạng có nhiều chướng khí hơn ban ngày.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Trong sơn động giữa lưng chừng vách núi liên tục vang lên tiếng nhai nuốt.
Trên mặt đất bày ra rất nhiều linh ngọc hai linh văn quý giá. Cây non ngồi dưới đất, liên tục nhét linh ngọc vào trong miệng, nhai linh ngọc như là nhai kẹo.
Là do nó có hàm răng khỏe mạnh, có thể cắn nát linh ngọc, chứ đổi thành người khác là hàm răng bị vỡ thành từng mảnh luôn rồi.
“Ăn hết rồi. Còn nữa không?”
Cây non đột nhiên lấy hụt, mới nhận ra rằng mình đã ăn hết linh ngọc rồi.
Lâm Thần thở dài, lại đưa vài viên linh ngọc cho nó.
“Lâm Thần, ngươi keo kiệt quá đi!” Cây non vẻ mặt khinh thường: “Chẳng phải là còn linh ngọc ba linh văn nữa sao? Sao không lấy ra cho ta ăn?”
“Để ngươi ăn hết linh ngọc thì lấy đâu ra tiền đi đường?” Lâm Thần tức giận trừng nó một cái.
Tuy thằng nhãi này có năng lực tiêu hóa mạnh, có thể chuyển hóa linh ngọc trong bụng thành linh khí để tu luyện, nhưng mà cũng vừa phải thôi.
Đi xa nhà, một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán.
Nếu không chuẩn bị một ít linh ngọc thì chắc là sẽ bị khó xử ở mọi bề.
“Tiểu Thần, đệ đặt tên cho huyễn thú chưa?” Lâm Ninh Nhi ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nhìn cảnh này, đôi mắt đẹp cong thành trăng non.
“Chưa đặt tên.” Lâm Thần cười cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!