Hắn nhảy lên một cái, hoàn toàn biến mất trong sương mù dày đặc.
Lâm Nhất Minh bắt hụt, giận phát điên lên: “Tiểu Hỏa, tìm hắn cho tai”
Chim Rực Lửa bắn lửa liên tục, chiếu sáng hết xung quanh.
Dưới sự nóng cháy của lửa lớn, chướng khí phát ra tiếng vang “lốp bốp”.
Đám thị vệ trưởng tản ra tìm người, ai cũng đề cao cảnh giác.
“Chít chít chít!” Một gã thị vệ trưởng đang cầm Chuột Trắng Lông Gấm để điều tra bóng dáng Lâm Thần thì nghe thấy tiếng kêu của Chuột Trắng Lông Gấm.
Gã có chút vui vẻ.
Sau khi ngọn lửa xua tan sương mù dày đặc, Chuột Trắng Lông Gấm đã khôi phục khứu giác.
Chỉ cần có thể bắt được hơi thở của Lâm Thần thì hắn sẽ trốn không thoát.
“Xoát!”
Đúng lúc này, một quyền chợt xuất hiện giữa sương mù dày đặc.
Bên trên lăn tăn lớp khí màu xanh đậm, trông có vẻ nhẹ nhàng, thực tế là nặng như núi.
“Bịch!"
Gã thị vệ trưởng kia không tránh được, bị một quyền đấm trúng mặt.
“Răng rắc!” Là tiếng gãy của xương mũi.
Gã hét thảm thiết một tiếng, bước chân lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.
Lâm Thần nhanh tay bóp cổ gã rồi thẳng tay vặn gấy.
Sau khi giết chết một người, hắn lại lặng lẽ biến mất trong sương mù dày đặc.
Lâm Thần bắt đầu nở rộ tài hoa từ năm mười mấy tuổi, cả đường đi trải qua biết bao nhiêu lần huyết chiến, vô số lần chạy bên đường ranh sống chết, tích lũy rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Dưới sự che đậy của sương mù dày đặc, Lâm Thần mỗi một lần ra tay đều có thể chém giết một người.
Lâm Nhất Minh giận dữ muốn bắt Lâm Thần, nhưng lại không tìm thấy dấu vết của đối phương.
Lòng hắn ta càng thêm nặng nề, rồi trở nên lạnh lẽo thấu xương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc là hắn ta cũng khó thoát chết.
“Phụt!”
Lâm Thần lại một lần cầm lưỡi dao sắc bén được tạo ra từ dây leo đâm thẳng vào bụng môt gã thị vệ trưởng.
Lâm Nhất Minh vẫn đang tích lũy khí lực, chờ đợi cơ hội bùng nổ.