Tận dụng địa hình sông núi để hình thành nên một trận pháp phong thủy độc đáo, chứa đựng sức mạnh khí vận. Loại trận pháp phong thủy này thời thượng cổ không hề hiếm gặp, thậm chí đến ngày nay, các trận pháp phong thủy địa hình cũng thường xuyên xuất hiện.
Các siêu thế lực như Vũ Hóa Thần Môn và Cửu Nguyệt Linh Cung cũng nhận thấy điều đó, đồng loạt cau mày.
Không gian thánh mộ trước mặt được chia thành chín ngọn núi, giống như một con rồng chín đầu.
Nếu họ không nhầm thì mỗi dãy núi đều có trận pháp phong thủy riêng.
Loại trận pháp phong thủy này không thể dùng vũ lực phá vỡ như kết giới văn tự ở bên ngoài mà phải phải tìm ra suối nguồn phong thủy của nó mới được.
Đáng tiếc những người có mặt ở đây hầu hết đều không biết gì về phong thủy địa hình, cho dù có thì cũng chỉ là hiểu biết hời hợt, làm sao có thể so với năng lực của chủ nhân thánh mộ được!
"Xem ra, trước khi chết, đại thánh yêu tộc đã sớm đoán được sau này sẽ có người tới xâm lăng mộ phần của mình nên mới bày ra loại trận pháp phong thủy. này!"
"Khó trách lúc chúng ta ở bên ngoài, cường giả yêu tộc lại hào phóng trao cho thánh mộ cho chúng ta. Chắc hẳn bọn họ đã biết ở đây có một trận pháp phong thủy!"
Nữ trưởng lão xinh đẹp của Cửu Nguyệt Linh Cung lên tiếng.
Ông lão nhà họ Đỗ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chúng ta cùng nhau tiến vào. thôi, cố tránh khỏi trận pháp phong thủy, này có lẽ vẫn còn chút hy vọng! Nếu muốn tìm ra suối nguồn của phòng phong thủy ở đây, không biết phải đợi đến năm nào nữa!”
Thế nhưng, Quý Bằng Thiên lại khinh thường nói: "Hừ, nhà họ Đỗ các ông thì giỏi rồi!"
“Ngươi nói cái gì?” Trưởng lão họ Đỗ lạnh lùng ngước mắt lên.
Tuy nhiên, Quý Bằng Thiên không hề sợ hãi, chỉ cười khẩy: “Đừng gộp chung nhà họ Quý chúng tôi với nhà họ Đỗ các ông. Nếu nhà họ Đỗ không thể vượt qua thì cứ ngoan ngoãn ở lại đây đi, còn muốn mượn sức của chúng ta, đột phá trận pháo phong thủy này, quả thực là một kế hoạch hay!”
Ông lão nhà họ Đỗ đỏ mặt tía tai: "Quý Bằng Thiên, chúng ta đều là gia tộc võ đạo ở Trung Thổ Thần Châu, tốt nhất là ngươi nên nói năng tử tết"
Cường giả nhà họ Quý vẫn khinh thường cười nói: "Lão già sắp vào quan tài như ông thì ta cần gì phải kính trọng!”
Ông lão nhà họ Đỗ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, năm chặt tay.
Ở Trung Thổ Thần Châu có rất nhiều gia tộc võ đạo, nhà họ Quý là một trong những gia độc đứng đầu. So với nhà họ Quý thì Đỗ gia thua kém rất nhiều, những năm gần đây đều bị nhà họ Quý chèn ép.
Quý Bằng Thiên cũng lười đối phó với lão già đã đặt nửa chân trong quan tài, chắp tay về phía Vũ Hóa Thần Môn và Nam Lĩnh Thần Cung:
“Các vị, nếu chúng ta đã đột phá kết giới của thánh mộ và tiến vào nơi này, bây giờ chúng ta phải dựa vào năng lực của chính mình! Sáu đại thế lực chúng †a, mỗi người chọn một ngọn núi để thăm dò. Về phần ba ngọn núi còn lại, nếu bên nào có năng lực cũng có thể chia thành hai đội!"
Trong chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn, cường giả Tử Hoàng Cảnh vẫn im lặng, hiển nhiên là đồng ý với đề nghị này!
Với bối cảnh của Vũ Hóa Thần Môn bọn họ, mặc dù trận pháp phong thủy trước mắt có hơi phiền toái, nhưng cũng không phải là điều đáng sợ.
Quý Bằng Thiên vung tay áo, linh khí vương đạo phóng ra hào quang sáng ngời, lơ lửng phía trên đầu hắn ta. Sau đó, hắn ta dẫn theo người nhà họ Quý hùng hổ đi về phía một trong chín ngọn núi.
Ở phía sau, rất nhiều cường giả trên mặt lộ ra vẻ mặt rối rằm, nhưng cuối cùng cũng không dám đi theo. Sự tàn nhẫn vừa rồi của Quý Băng Thiên ai cũng thấy rõ, không ai muốn bị hắn ta bắt làm kẻ dò đường, mất mạng một cách vô ích cả!
Ông già trên chiến xa của Vũ Hóa Thần Môn cũng vẫy tay áo, đèn Cửu Phượng Triều Dương phóng ra thánh hỏa, dẫn con kỳ lân mắt đen chín đầu lao vào dãy núi ở giữa.
Sau đó, Nam Lĩnh Thần Cung, nhà họ Bạch, nhà họ Đỗ cũng lần lượt lên đường.
Khi người của Cửu Nguyệt Linh Cung chuẩn bị rời đi, Trần Mộc nhìn về Hàn Lăng Nguyệt, chắp tay nói: "Hàn cô nương, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta nên nói lời tạm biệt rồi. Cảm ơn cô đã chiếu cố, nếu sau này có gì cần thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp đố!
"Hai người không đi cùng bọn ta sao?" Hàn Lăng Nguyệt ngạc nhiên hỏi. Trần Mộc lắc đầu: "Không, theo tới đây là đủ rồi, còn lại bọn ta sẽ tự đi tiếp!" Hắn vẫn có một mức độ tự nhận thức nhất định!
Đi theo người của Cửu Nguyệt Linh Cung có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm, nhưng một khi trên đường gặp được cơ hội nào đó, Cửu Nguyệt Linh Cung chắc chắn sẽ ra tay trước, đến lúc đó hắn làm sao có thể tranh đấu với bọn họ được.
Trần Mộc không muốn vì những lợi ích đó mà phá hủy tình bạn hiếm có này.
“Được!” Hàn Lăng Nguyệt gật đầu, không giữ họ lại nữa, chắp tay nói: “Các ngươi hãy bảo trọng!”
Trần Mộc nắm lấy tay Phương Thanh Điệp, nhanh chóng xuống xe.
Người của Cửu Nguyệt Linh Cung lái xe hướng về dãy núi bên phải, phía sau còn có một số cường giả đi theo. So với tên cầm thú Quý Bằng Thiên họ muốn đi theo Cửu Nguyệt Linh Cung có phần ôn hòa hơn.
Chín ngọn núi bất tận hùng vĩ, trườn dài như những con rồng khổng lồ, không có màu xanh, chỉ có sự hoang tàn vô tận.
Đứng trước chín ngọn núi này, Phương Thanh Điệp có hơi bất an, khẽ cau mày nhìn Trần Mộc: “Chúng ta nên chọn ngọn nào đây?”
Trần Mộc trâm tư một lát, liếc nhìn chín dãy núi. Địa hình của chín dãy núi này vô cùng phức tạp, các ngọn núi đan chéo nhau, kéo dài về mọi hướng. Tuy nhiên, không phải con đường nào cũng là đường sống, đi sai đường chắc chắn sẽ rơi gặp vô số tai họa!
Trần Mộc không vội, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận biến động của địa hình xung quanh. Sau đó, hắn mở mắt ra, nhìn về phía dãy núi cuối cùng bên trái.
Trần Mộc hướng về dãy núi cuối cùng, rất nhiều cường giả cũng chọn con đường giống như Trần Mộc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!