Ngày hôm saul Trần Mộc chào tạm biệt Lê Tuyết và Võ Tả Phong.
"A Mộc, đợi chuyện chỗ ngươi kết thúc, nhớ tới Vũ Hóa Thần Môn tìm ta chơi!" Trước khi rời đi, đôi mắt đẹp của Lê Tuyết có chút không nỡ nhìn Trần Mộc.
"Được!" Trần Mộc gật đầu, xoa đầu Lê Tuyết.
Vũ Hóa Thần Môn, tông môn cổ xưa mà hắn ủng hộ năm đó đã tái sinh, hắn cũng tất nhiên muốn về xem!
Võ Tả Phong liếc nhìn Trần Mộc, đối với người này mặc dù không mấy thiện cảm, nhưng ở chung mấy ngày, hắn ta phát hiện con người Trần Mộc cũng khá tốt, ấn tượng của hắn ta cũng có chút thay đổi!
Võ Tả Phong chắp tay: "Cáo từ!"
Tiếp đó, hắn ta kéo Lê Tuyết đang đỏ hoe mắt và khuôn mặt đầy nước, bay lên trời.
Khi hai bóng người hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời, Trần Mộc quay người lại và phát hiện đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình một cách kỳ quái.
Trần Mộc hơi giật mình: "Nhìn ta làm gì vậy, trên mặt ta có hoa sao?”
Phương Thanh Điệp dùng đôi mắt đẹp nhìn Trần Mộc, chầm chậm nói: "Không ngờ sức cuốn hút của ngươi cũng lớn thật đấy, già trẻ đều giết!”
"Ð? Vậy có giết được ngươi không?" Trần Mộc hỏi.
Gương mặt lạnh lùng của Phương Thanh Điệp không có biểu cảm gì, nàng nhẹ nhàng nói: "Không, vẫn thiếu chút nhiệt!"
"Được, vậy sau này ta tiếp tục cố gắng!" Trần Mộc nghiêm túc nói. Hai người họ không nói thêm một lời nào về chuyện vô ích này. Không lâu sau.
Hai người đến quán trọ đã đặt trước ngày hôm qua, tại đây, Trần Mộc lại gặp. được Hàn Linh Nguyệt và mấy đệ tử của Cửu Nguyệt Linh Cung lần nữa.
"Vạn Pháp Cảnh?" Khi Hàn Linh Nguyệt nhìn thấy Trần Mộc lần nữa, sau khi cảm nhận được linh lực dao động trong cơ thể Trần Mộc, khóe miệng cũng cong lên, khế mỉm cười, "Xem ra ngươi vẫn rất coi trọng Thánh Mộ, đặc biệt trong thời gian một đêm đã sắp đột phá vào Vạn Pháp Cảnh!”
Trần Mộc cười nhạt: "Tình hình đại khái trong Thánh Mộ, ta còn biết ít hơn các ngươi!”