Trong thành Quảng Lăng, trời đất trở nên im lặng đến đáng sợ.
Rất nhiều bá tánh có mặt tại hiện trường, ngơ ngác nhìn sương máu và các bộ phận thi thể rơi đầy trời, đồng tử bọn họ co rút dữ dội, hồi lâu sau, tất cả đều hít hà một hơi.
Nhiều cường giả như vậy lại bị giết trong tay thiếu niên thần bí đó chỉ bằng một chiêu?
Phải biết rằng, ở trong mắt họ, những người vừa rồi như những vị thần trên trời bất khả chiến bại.
“Tộc... tộc trưởng!”
Rất nhiều thiếu nữ trẻ hai mắt đỏ hoe, bọn họ chật vật chạy tới vây quanh ông lão vừa dũng cảm đứng lên mà không quan tâm đến sống chết, lặng lẽ khóc nức nở.
“Bọn nhỏ, không sao đâu, không sao đâu!”
Ông lão đau lòng an ủi những cô nương trẻ tuổi này, đồng thời không khỏi thở dài nặng nề trong lòng.
Trong thời buổi hỗn loạn này, tuổi trẻ xinh đẹp đã vô tình trở thành một tội ác! Nếu vừa rồi Trần Mộc không ra tay, e rằng bọn họ đã phải chịu nhục bị đệ tử của Thất Huyền Tông làm ô uế.
Nghĩ tới đây, ông lão không khỏi ngẩng đầu lên, từ một khoảng cách rất xa, ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên thần bí đang chậm rãi rời đi.
Thân hình gầy gò và tấm lưng cao ngạo của thiếu niên dưới ánh mặt trời thiêu đốt, trông có vẻ hơi lạc lõng giữa thế giới bẩn thỉu này, nhưng lại cực kỳ chói mắt, như thể đã tùy ý xé rách một lỗ hổng ở cái thế giới đen tối này!
“Cảm ơn!”
Ông lão ngơ ngác nhìn bóng người đang rời đi, nói lẩm bẩm.