Trong phủ thành chủ, các hộ vệ đều đang run sợ, họ trừng. lớn hai mắt nhìn chăm chằm thi thể không đầu trên mặt đất, hơi thở cũng dồn dập.
Thực lực của thành chủ Thiên Sơn dù kém thành chủ Hoài Dương nhưng ông ta cũng đã đạt tới trình độ Thần Tàng tầng thứ tám.
Mà bây giờ, một cường giả Thần Tàng tầng tám lại bị một kiếm của một thắng nhóc giết chết như vậy. “Đúng là to gan! Ngươi dám giết thành chủ!”, phía trước, đại thống lĩnh đỏ bừng cả mặt, ánh mắt säc bén nhìn chăm chằm Trần Mộc.
Nhưng phần nhiều hơn là hẳn ta đang kiêng dè, sợ hại thực lực của Trần Mộc.
Trần Mộc giương mắt nhìn đại thống lĩnh, nhiều hộ vệ như vậy mà kẻ dám đứng ra quát mắng hẳn chỉ có người này.
“Ngươi tên là gì?”, Trần Mộc hỏi.
Đại thống lĩnh cứng đờ, nhưng vẫn cắn răng nói: “Viên Cương!”
Trần Mộc liếc mắt, sải bước đi, gợn sóng huyền bí lan ra, người biến mất ngay tại chỗ.
Bùm!
Gió mạnh quét qua, sắc mặt đại thống lĩnh hoảng sợ, linh lực cuồng bạo phóng thích, trực tiếp biến thành một vách tường linh lực.
Một chưởng của Trần Mộc đánh vào vách tường linh lực, tia sáng chói mắt như nước lũ không thể ngăn cản dễ dàng
đánh nát vách tường.
Tiếp theo, chưởng phong sắc bén mang theo dao động dừng trên ngực hẳn ta.
Ầm!
Đại thống lĩnh không ngừng lùi ra tám trăm mét, sau khi đứng vững, mặt đỏ bừng, máu tươi tràn ra khỏi miệng.
“Ngươi...”, trên mặt đại thống lĩnh lộ ra vẻ sợ hãi, khó tin nhìn đối phương.
Hắn ta cảm ứng được cảnh giới của đối phương, rõ ràng chỉ mới là Thần Tàng tầng một mà linh lực lại gấp hẳn ta mấy chục lần.
Ánh mắt Trần Mộc hờ hững nhìn hắn ta, không ra tay nữa mà thản nhiên nói: “Có thể đỡ một chiêu của ta thì ngươi cũng đã đủ tư cách! Hôm nay trở đi, ngươi là thành chủ mới của thành Thiên Sơn!”
Đại thống lĩnh khiếp sợ nhìn Trần Mộc.
Trần Mộc không giải thích thêm, lấy ra linh lệnh của mình.
€ó tin hay không thì tự hắn ta nhìn đi!
Thấy linh lệnh này, đại thống lĩnh quá hoảng hốt, giờ mới biết thiếu niên chưa tới 20 này là đệ tử thân truyền của Linh Tiêu Tông!
“Cơ hội chỉ có một lần, mọi việc tuỳ vào ngươi!”, Trần Mộc hờ hững nói.
Thường thì cơ hội chỉ loé lên rồi biến mất, nếu không kịp nắm bắt thì nó sẽ không tới lần nữa.
Khi Viên Cương đang hoảng sợ, khát vọng trong lòng cũng dâng lên, trong mắt loé lên tia quyết đoán.
Hản ta biết dù thực lực hắn ta mạnh cỡ nào, với kinh nghiệm của hẳn ta, 10 năm nữa hắn ta vẫn chỉ là đại thống lĩnh của phủ thành chủ.
Mà bây giờ, Trần Mộc lại cho hẳn một cơ hội hiếm có.