Nghe thế, trên mặt Trần Mộc hiện lên tia kinh ngạc: “Không ngờ trong Nam Châu còn có nơi thế này!”
Đời trước hắn từng đến Nam Châu, nhưng không quá để ý, dù sao thì so với Trung Thổ Thần Châu, Nam Châu vẫn quá
nhỏ, sau khi thuận tay diệt Thiên Ma Cung thì hắn đã rời đi.
“Ngoài ra còn có một vật, ta tin ngươi sẽ có hứng thú!”, Đông Phương Dịch lại cười nói.
“Hả? Nói nghe một chút!”, Trần Mộc tò mò.
“Vị tiền bối Đại Hoang Kiếm Tôn trong truyền thuyết từng tìm được một thanh kiếm vô cùng huyền bí. Thanh kiếm này có thể căn nuốt mọi loại tà vật, từ đó dần dần phát triển, thanh
kiếm này vẫn còn trong mộ!”
“Đương nhiên, bí sử này chỉ có vài người biết thôi, lão phu là người đầu tiên!”, Đông Phương Dịch tỏ ra kiêu ngạo.
“Có thể căn nuốt tà vật?”, sắc mặt Trần Mộc giật mình.
Giống hệt thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay hắn vậy?
“Tóm lại mộ kiếm Đại Hoang này là nơi mà mọi kiếm tu không thể bỏ qua, ngươi nên tìm cơ hội vào xem thử!”, Đông Phương Dịch nói.
Nghe vậy, trong mắt Trần Mộc lộ ra tia hứng thú.
Đối với những thứ gọi là kiếm thuật kia thì hắn không có hứng thú, chỉ là cổ mộ của một Kiếm Tôn, hắn còn không định học kiếm thuật gì từ đó.
Ngược lại thanh kiếm kia khiến Trần Mộc chú ý.
Trân Mộc ở lại Linh Tiêu Tông vài ngày, rồi thu dọn hành lấy bắt đầu khởi hành.
Lần này, trừ Trần Mộc, Vạn Trọng Sơn còn cử ra một thị nữ hộ tống hắn đi.
Thị nữ này từng là cư dân của thành Hoài Dương trước khi nhập tông, đối với địa hình thành Hoài Dương và Thiên Sơn thì khá hiểu biết, chọn người này cũng là để tạo thuận lợi cho Trần Mộc, tránh cho hắn cảm thấy xa lạ rồi còn phải tìm hiểu tình báo, giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!