Hạ Chỉ Lan cũng chỉ đành thở dài một hơi, suy cho cùng, lời nói khi nấy của Trần Mộc đã quá nóng vội rồi, nếu như lần lượt lên đấu thì may ra còn có chút hy vọng, đằng này, Trần Mộc lại chẳng thèm kiêng nể gì cả nhóm đối phương!
Rầm.
Ngô Kỳ và Hoàng Thắng Thiên nhìn thẳng nhau một cái, sau đó hai người cũng không nhiều lời nữa, đôi mắt trầm tư và rồi toàn bộ linh lực cuồn cuộn trong người họ cũng bộc phát hết ra.
Linh lực cuồn cuộn rung chuyển khoảng không, đè nén đến mức không khí cũng phát ra âm thanh "ù ù".
Linh lực sấm sét cuồng bạo và linh lực màu xám đen cực kỳ nặng nề đan xen vào nhau, chiếm trọn một nửa đấu trường, sức trấn áp của linh lực đó lan rộng ra, khiến tất cả mọi người trong quảng trưởng đều cảm thấy khó thở.
"Tầng thứ bảy của cảnh giới Thần Tàng sao?"
Sau khi cảm nhận được sự dao động gớm ghiếc được bộc phát ra từ cơ thể hai người, vẻ mặt của tất cả mọi người đều biến sắc.
Những người có thể bộc phát ra sức mạnh trấn áp linh lực hung tợn như vậy chỉ có thể là kẻ mạnh của tầng thứ bảy của cảnh giới Thần Tàng.
Với thực lực như vậy mà ở trong Linh Tiêu Tông thì đã có thể làm đệ tử thân truyền, vậy nếu ở trong Thất Huyền Tông thì bọn họ cũng vấn chỉ được là đệ tử nội môn thôi sao?
"Thất Huyền Tông đúng là ngoạ hổ tàng long mài", ở phía Thiên Ảnh Tông, Đàm Tùng khế chau mày, trong mắt thoáng hiện vẻ nghiêm nghị.
Quên chuyện hai chọi một đi, điều quan trọng là bây giờ là hai thanh niên này đều là kẻ mạnh cấp tầng thứ bảy của cảnh giới Vạn Pháp.
"Ngô sư huynh, Hoàng sư huynh, đánh chêt hắn đi!", ở phía Thất Hoá Tông, rất nhiều đệ tử đỏ bừng mặt tía tai rồi hét lớn.
Ngô Kỳ cầm thanh kiếm trong tay, chỉ thẳng vào mặt Trần Mộc, đăằm đằm sát khí nói: "Trần Mộc, đừng trách bọn ta cậy đông bắt nạt ngươi, trước khi đánh chết ngươi bọn ta có thể nhường ngươi ra tay trước, cho ngươi một cơ hội thể hiện trước khi chết!"
Mọi người đều có thể nhìn ra, chàng thanh niên tên Ngô Kỳ này cũng là một thiên tài vô cùng tự cao tự đại trong Thất Huyền Tông.
Trần Mộc cười nói: "Nếu đã vậy thì ta cũng không khách sáo nữal"
Hắn không muốn bỏ phí cơ hội đã dâng sẵn trước mặt này!
Vù vù.
Vừa dứt lời, linh lực dập dờn quanh người Trần Mộc, một luồng sóng dao động cổ xưa vô cùng thần bí bắt đầu lan toả ra khắp đấu trường. Ngay lập tức, cả người hăn biến mất ngay tại chỗ.
Ngô Kỳ có thể cảm nhận sâu sắc được trong khoảnh khắc Trần Mộc biến mất đó, cả đấu trường rộng lớn này hệt như đã ngắt kết nối với đất trời vậy.
Thuật pháp này khiến hắn ta rợn hết gai ốc.
“Súc Địa Thành Linh sao?", Ngô Kỳ bỗng chốc trợn tròn hai mắt.
Lúc này, dường như hắn ta cảm nhận được cơn gió lạnh buốt sống lưng ập tới sau lưng, không chút do dự, hắn giơ thanh kiếm lên chém thẳng một nhát về phía sau lưng.
Xoeẹt.
Dưới sự xâm nhập của linh lực hùng vĩ đó, một luồng kiếm khí sắc bén, chém sắt như chém bùn ngay lập tức lao tới, ngay cả không gian cũng bị xẻ làm đôi, để lộ ra một khe rãnh màu đen kịt.
Tuy nhiên, kiếm khí xuyên ngang bầu trời, không đánh trúng ai cả nhưng ngược lại đã xẻ đôi cây trụ đá ngút trời phía sau quảng trường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!