"Ta đầu hàng!" Đồng tử Dư Thịnh co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp tử vong, hắn ta lập tức hét lên.
Thế nhưng dù hắn ta đã nói ra hai chữ "đầu hàng”, thanh đại đao kia vẫn bổ thẳng xuống đầu hẳn.
Roẹt.
Máu tươi bắn ra như suối.
Máu văng ngập trời, nhuộm đẫm lôi đài vốn sạch sẽ thành màu đỏ hồng.
Cái đầu của hắn ta lăn lông lốc xuống dưới, Trang Lượng dẫm chân lên không thương tiếc, nguyên cái đầu bị hắn ta dẫm nát.
"Dư sư huynh!" Bên phía Địa Điện, rất nhiều đệ tử gào lên bi thảm.
Trang Lượng lại huênh hoang cười với đệ tử Địa Điện: "Xin lỗi nhé, lỡ chân!"
Ba giây!
Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ mất có ba giây đồng hồ, một cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ nhất của Linh Tiêu Tông đã bị người ta giết, chết không toàn thây!
Cảnh này khiến rất nhiều người ngồi đó bàn tán.
"Đám kia đúng là lũ súc sinh, rõ ràng đã kêu đầu hàng rồi, tại sao vẫn hạ tử thủ!" Bên phía Địa Điện, một nữ đệ tử cắn môi ấm ức nói.
Vô số đệ tử Linh Tiêu Tông trợn mắt tức giận, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Lỡ chân gì chứ, lời nói dối này nực cười biết bao.
Người bình thường nói lỡ chân còn có sức thuyết phục!
Nhưng một cường giả cảnh giới Thần Tàng đã sớm khống chế được sức mạnh toàn thân mình đến mức lô hỏa thuần thanh, làm gì có chuyện lỡ!
Điều này chứng tỏ dù có vi phạm quy tắc cũng muốn giết người!
"Người này không hề để quy tắc vào mắt!" Trình Vũ Hiên cắn răng, tức giận nói.
Về phần Trần Mộc, tựa hồ hắn đã sớm dự liệu được những chuyện này, vẻ mặt cũng không có chút dao động nào.
Hắn biết, lần này Thất Huyền Tông đến với ý đồ giết người, sao có thể nương tay cho được.
"Vạn tông chủ đừng giận nhé, tên đệ tử này của ta xuống tay chẳng biết nặng nhẹ gì.
Bao giờ về, ta sẽ dạy dỗ lại!"