Nghe thấy âm thanh này, vẻ mặt của tất cả các đệ tử đều sáng bừng lên, bọn họ biết rõ có nhân vật tai to mặt lớn nào đó sắp xuất hiện rồi.
Quả nhiên, một người đàn ông trung niên cao to từ trên trời lao tới, sự xuất hiện của ông ta hệt như rất đáng tin cậy, khiến tất cả các đệ tử Linh Tiêu Tông hò reo náo nhiệt.
Trưởng lão Cảnh Thương ngay lập tức thu linh lực lại, đứng ở bên kia núi, chắp tay cung kính trước người đàn ông trung niên kia: "Chủ môn phái!"
Người đàn ông trung niên này không phải ai khác, chính là Vạn Trọng Sơn - chủ môn phái Linh Tiêu Tông.
"Vạn chủ môn phái, đã lâu không gặp, người có khoẻ không!", trưởng lão của Thất Huyền Tông cũng chắp tay cung kính, đon đả nói.
“Trưởng lão Lục Bàn, đã lâu không gặp!", Vạn Trọng Sơn cũng khách sáo chắp tay đáp lễ.
"Vạn chủ môn phái, bọn ta vượt nghìn dặm tới đây hỏi thăm Linh Tiêu Tông, chẳng lẽ đây chính là cách Linh Tiêu Tông các người đón tiếp khách sao?", trưởng lão của Thất Huyền Tông tên là Lục Bàn, ông ta chỉ vào cái đầu đầy máu, chất vấn với ánh mắt lạnh lùng.
Vạn Trọng Sơn khẽ chau mày, liếc nhìn về phía cái đầu đẫm máu, ngoài mặt vô cùng kinh ngạc nhưng thực tế thì trong lòng lại bật cười hả hê.
Mỗi khi có cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái, Thất Huyền Tông đặt chân đến đâu thì đệ tử của môn phái này đều thích trấn áp, làm nhụt ý chí của các đệ từ đến từ môn phái khác.
Nếu như trước đây, đám đệ tử môn phái khác cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay, nhưng năm nay thì xem ra đám Thất Huyền Tông đã gặp trở ngại rồi.
Mặc dù trong lòng hả hê nhưng ngoài mặt, Vạn Trọng Sơn vân tỏ vẻ tiếc nuối.
“Quy tắc ban đầu lập ra cho cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái này là kết bạn thông qua võ thuật, một khi xô xát đấu đá nhau thì rất dễ lỡ tay, mong Lục trưởng lão bớt giận, sau này ta sẽ đưa hắn đến Hình Điện lĩnh phạt!", Vạn Trọng Sơn chắp tay nói.
Nói là lĩnh phạt nhưng ai nghe xong ai cũng biết đó chỉ là lời nói vu vơ ngoài miệng mà thôi, một thiên tài có thể bóp chết kẻ mạnh có thực lực cấp tầng thứ năm của cảnh giới Thần Tàng chỉ bằng một tay thì dù đặt ở bất kỳ môn phái nào cũng không nỡ trừng phạt như vậy.
Hơn nữa, hành động này của Trần Mộc là vì muốn ra mặt cho Linh Tiêu Tông, nếu như vì vậy mà bị trừng phạt thì sau này còn ai dám ra mặt cho Linh Tiêu Tông nữa chứ.
"Hừm!", Lục Bàn hừm lạnh một tiếng, ông ta biết giờ có nói thêm gì nữa cũng đều vô nghĩa cả, nên cũng đành im lặng, phất tay áo một cái rồi rời đi.
Hứa Hướng Thạc ở phía sau khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía Trần Mộc rồi hỏi: "Ngươi tên gì?"
Trần Mộc liếc nhìn hắn ta một cái rồi thản nhiên quay đầu đi, hoàn toàn phớt lờ, không để ý gì tới hắn ta.
Thấy vậy, cho dù Hứa Hướng Thạc tính tình có tốt đến mấy cũng tức giận vô cùng, siết chặt năm đấm tay, ánh mắt đằm đằm sát khí lạnh như băng.
Trước giờ chưa từng có ai dám phớt lờ hắn ta như vậy, ngay cả là đệ tử thân truyền của Thất Huyền Tông cũng vô cùng kính trọng hẳn ta.
Nhưng chàng thanh niên này chỉ có sức mạnh cấp tầng thứ chín của cảnh giới Thông Thiên vậy mà lại dám làm mình làm mẩy trước mặt hắn ta.
Đúng là tự tìm cái chết mà!
"Hắn chính là Trần Mộc!", lúc này, Tân Như Nguyệt bỗng cất lời.
"Trần Mộc sao?", nghe thấy cái tên này, Hứa Hướng Thạc chợt sững người, vẻ mặt ngay lập tức biến sắc như thể nghĩ ra điều gì đó.
"Không sai, hắn chính là kẻ thù một mất một còn, không đội trời chung với ta!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!