Thực lực cấp tầng thứ năm của cảnh giới Thần Tàng đã hoàn toàn được bộc phát ở giây phút này.
"Nhóc con, để ta đưa ngươi về chầu trời!", một giọng nói lạnh lùng đằm đằm sát khí, nhấn nhá từng chữ một vang lên.
Dưới sự phối hợp của hai kẻ mạnh của Thiên Ma Cung, làn sóng cuồng bạo mà bọn hắn bộc phát ra khiến không gian quanh Trần Mộc sắp gãy gập, khắp xung quanh vang lên tiếng gió rít rợn người.
"Muốn giết chết hắn thì các ngươi cũng phải chết!"
Giữa màn tia chớp cùng đá lửa, hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cùng lúc cất lời, thân súng chiến của họ hệt như rồng bay vút trời, đồng thời cũng cuốn theo luồng linh lực khủng bố, đâm thẳng về phía đầu của hai tên mặc áo đen kia.
Trình Vũ Hiên và Hạ Tử Lan sớm đã đề phòng cảnh giác với đám người này của Ma Thiên Cung, ngay khi cảm thấy đối phương định giở trò, hai nàng ta đã ngay lập tức ra tay.
Ánh sáng của bóng súng sắc nhọn ngày một gần, hai nàng †a cũng đã đẩy linh lực lên tới giới hạn cực độ, chỉ cần hai tên mặc áo đen này vẫn trắng trợn để dấu ấn rơi vào đầu Trần Mộc thì hai cây súng trường kia cũng sẽ ngay lập tức đâm xuyên qua đầu của bọn hẳn.
"Này nhóc, đường tình duyên của ngươi cũng được đấy nhỉ, nhưng tiếc là một khi đắc tội với Thiên Ma Cung của bọn ta thì ngươi chắc chắn sẽ phải chết!"
Hai đòn tấn công của hai tên mặc áo đen không hề có dấu hiệu dừng lại, vẫn đằm đằm sát khí ngút trời bổ về phía đỉnh đầu của Trần Mộc.
Rầm.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng nổ rầm vang dội, chỉ thấy một tấm khiên vàng rực rỡ che chắn cả người Trần Mộc, ngăn cản toàn bộ thế tiến công của đòn linh lực này.
Ánh mắt của hai tên áo đen lộ rõ vẻ kinh ngạc, chỉ với thực lực cấp tầng thứ tư của cảnh giới Thông Thiên mà lại có thể ngăn được đòn tấn công này thì thật sự đã năm ngoài dự đoán của bọn hắn.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hai người bọn hắn lại sục sôi sát khí, giơ tay lên tiếp tục giáng đòn xuống.
Nhưng lúc này, bóng súng của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đã ở ngay trước mặt bọn hắn, mặc dù cấp cảnh giới của hai nàng ta hơi thấp, nhưng hai nàng ta cũng là nhân vật anh tài của Linh Tiêu Tông, vậy nên một khi linh lực đạt giới hạn cực điểm, các đòn tấn công bộc phát ra cũng không hề yếu ớt.
Hai tên áo đen đành phải thay đổi chiến thuật, một cú đấm văng ra, bộc phát ra linh lực thiên ma, va đập thẳng vào hai bóng súng kia.
Bùm.
Linh lực va đập vào nhau, khiến mặt đất rộng lớn ngay lập tức nứt toác ra, gió rít lên, chỉ trong vòng một nốt nhạc, hai linh lực thiên ma kia cũng trấn áp bóng súng của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, hung hăng đẩy hai nàng ta lùi về phía sau.
Cùng một lúc, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan bị đẩy lùi về sau mười bước chân, cứ mỗi bước lùi, miệng hai nàng ta không ngừng phun ra máu tươi, mãi tới khi cả cơ thể đứng vững lại được thì sắc mặt của hai nàng ta cũng đã tái mét cả rồi.
Phía trên bầu trời, Hoàng Côn cười khẩy nhìn đám người Trân Mộc một cái rồi quay đầu đi, với hắn ta mà nói, đám người Trần Mộc chỉ là một đám phụ hoạ thôi, không cần thiết phải bận tâm.
Rầm rầm.
Giờ phút này, gương Thiên Ma Long cùng vẻ hung ác vẫn sừng sững giữa biển máu, những làn sóng lạnh lùng bộc phát ra xung quanh phủ kín đất trời, đến nỗi ngay cả khi tự đến gần cũng có thể cảm thấy linh lực bên trong cơ thể đang sục sôi.
Hoàng Côn liếm mép, đưa tay lên muốn chộp lấy, nhưng lúc này một luồng sáng từ phía xa như tia chớp lao tới, chỉ trong nháy mắt đã chạm tới đỉnh đầu của hắn ta. Đôi mắt long lanh thoáng hiện lên ánh sát khí, linh lực cuồng bạo phóng ra, một cú đấm hung tợn đập thẳng về phía đầu của Hoàng Côn.
Rầm.
Cú đấm này hoàn toàn khác với bóng kiếm khi nãy Trần Mộc bộc phát ra, dấu Linh Quang dữ tợn ào tới khiến đất trời rung chuyển, linh khí đất trời cũng cuộn trào, sức trấn áp khủng khiếp của luồng linh lực đó đã đạt đến cấp vạn giới Vạn Pháp.
Ngay cả Hoàng Côn kiêng căng ngạo mạn cũng không dám coi thường đòn tấn công của cảnh giới Vạn Pháp, tay trái của hắn ta ngay lập tức tung ra một cú đấm, va đập mạnh với cuồng phong của dấu Linh Quang đang lao tới.
Bùm.
Hai nắm đấm va đập vào nhau, không gian bỗng vang rền một tiếng nổ kinh thiên động địa, không gian xung quanh như bị biến dạng bởi sự va chạm kinh người của mấy linh lực cuồng bạo này.
Thông qua linh lực ánh xanh cuồng bạo, đôi mắt sắc bén của Hoàng Côn lại liếc nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ mặc áo lụa trắng, vẻ mặt vô cùng tức giận nói: “Hoá ra là ngươi à?”
“Sao nào? Ngươi bất ngờ lắm à?”, Hàn Giang Tuyết nhếch mép nở một nụ cười giễu cợt.
"Xem ra chủ gia tộc họ Dương cũng vô dụng quá, không giữ chân được nhà ngươi!”, Hoàng Côn lạnh lùng đáp.
"Thứ già cỗi đó sao mà giữ chân ta được chứ!”, Hàn Giang Tuyết kiêu ngạo nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!