Tiếng nổ mạnh vang lên, ánh sáng vàng sáng chói va chạm với linh lực xám trắng quỷ dị kia, âm thanh đỉnh tai nhức óc bùng nổ.
Tiếp theo, Trần Mộc thừa cơ di động, lướt qua võ đài, dùng tốc độ như chớp giật vọt ra sau lưng Long Đẳng Hải, hai ngón tay co lại như hai mũi thương sắc bén, đâm thẳng yết hầu Long Đăng Hải.
Long Đăng Hải đã đề phòng trước, không chút do dự mà lùi ra sau cực nhanh.
Vùt!
Nhưng lúc này, hẳn ta bỗng phát hiện võ đài dưới chân như đã tách rời không gian chung quanh, Trần Mộc cũng biến mất, sau đó đã ở trước mặt hẳn ta.
Long Đăng Hải nào ngờ được sức mạnh Ấn Thần còn có thể dùng kiểu này, đồng tử phóng đại, phản ứng theo bản năng làm cho hắn ta vội vàng dịch chuyển cơ thể.
Một tia sáng lạnh loé lên.
Phụt!
Một khắc sau, máu tươi phun ra, rải đầy võ đài.
Mọi người hốt hoảng, trừng to mắt nhìn chăm chằm cảnh tượng trên võ đài.
Mọi người chỉ thấy ở vai của Long Đăng Hải xuất hiện hai cái lỗ đỏ au, máu tươi đang chảy từ đó ra.
Ngược lại, hai ngón tay Trần Mộc cũng dính đầy máu tươi, mùi tanh theo gió lan khắp cả võ trường.
“Long Đằng Hải bị thương rồi? Nhanh vậy sao?”
“Vừa rồi không phải còn đang đuổi theo Trần Mộc sao? Tự dưng thoáng cái tình hình đã đảo lộn!”
Hiện trường xôn xao, trong mắt ai cũng hiện lên vẻ khó tin.
Trên đài cao, tông chủ không nhịn được mà híp mắt, dù là Đông Phương Dịch cũng tỏ ra ngạc nhiên.
Trận chiến của hai người này không giống như là hai người cùng cấp mà như là một cường giả đỉnh cao đứng đầu đang hạ cảnh giới để bắt nạt thế hệ sau vậy.
“Tên khốn vô liêm sĩI”