Chỉ thấy một tên thiếu niên áo bào trắng đứng sau lưng Giang Hoài Nguyệt đang cười tủm tỉm nói. Tướng mạo rất thanh tú, thậm chí còn đẹp hơn cả nữ nhân, đứng trên đường có thể làm cho hầu hết nữ nhân đều ghen ghét. Nhưng hắn lại là một nam nhân, có yết hầu, có Nguyên Dương khí của nam nhân tản ra.
Chỉ có điều Nguyên Dương khí trên người hắn hết sức mỏng manh, nhìn qua luôn có cảm giác thư sinh mặt búng ra sữa vậy.
"Chu công tử, có vẻ như ngươi rất thích tản bộ, ngươi tự mình đi đi, bản công chúa không có hứng thú."
Giang Hoài Nguyệt lườm thiếu niên sau lưng kia một cái, sau đó thẳng thừng nói. Nàng không thích cái tên nam nhân mà còn đẹp hơn nữ nhân này, không có chút dương cương khí mà nam nhân nên có, toàn thân lại toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng như nữ nhân, nhìn thật không vừa mắt.
Thiếu niên áo bào trắng khẽ cười, cũng không thèm để ý thái độ của Giang Hoài Nguyệt.
Nếu là Tịch Thiên Dạ ở đây, sợ là liếc mắt cũng có thể nhận ra người này, đây chính là Chu Bách Hà đã từng giao thiệp cùng hắn lúc ở trong Thiên Cự sơn.
Khí chất Chu Bách Hà không có gì thay đổi, trước sau như một, vẫn nho nhã nhẹ nhàng.
"Hoài Nguyệt cô nương, nghe nói cái người tên Tịch Thiên Dạ kia rất thần kỳ, có thể trong khoảnh khắc luyện chế con người thành khôi lỗi, hơn nữa bên ngoài thân lúc nào cũng có mười mấy cái hoa văn dày đặc quấn quanh."
Tròng mắt Chu Bách Hà nhẹ chuyển động, ra vẻ tò mò hỏi.
"Ngươi hỏi như thế làm gì, chẳng lẽ đang có ý đồ xấu với hắn? Bản công chúa nói cho ngươi biết, hắn là người mà ta nhìn trúng, tốt nhất ngươi đừng có ác ý gì."
Giang Hoài Nguyệt hung tợn nói.
"Nha đầu Hoài Nguyệt, sao có thể nói chuyện với Chu công tử đây như vậy? Còn không mau xin lỗi."
Một ông lão đang ngồi trên bàn thảo luận, vô thức nhìn sang, thấy vậy không khỏi nhíu mày nói.
"Ta không có sai, xin lỗi gì chứ?"
Giang Hoài Nguyệt liếc mắt, cho dù Tứ hoàng gia gia ở trước mặt cũng là vô pháp vô thiên.
"Tiểu nha đầu, ngươi..."
Tên tứ hoàng gia của Mộ Phong hoàng bộ kia thấy Giang Hoài Nguyệt thô bạo không nói đạo lý như thế, lúc này liền phẫn nộ.
"Được rồi Giang lão, Hoài Nguyệt cô nương nói không sai, nàng không có làm gì sai, không cần xin lỗi."
Chu Bách Hà cười cắt ngang Giang Thượng Lâm, không để hắn tiếp tục tư thái giả vờ quát lớn. Kỳ thật trên dưới Mộ Phong hoàng bộ đều coi Giang Hoài Nguyệt là bảo bối, căn bản không nỡ trừng phạt nàng, tiểu thư Giang Hoài Nguyệt kia thô bướng bỉnh kiêu ngạo cũng là do bọn hắn chiều quen.
Giang Thượng Lâm nói thêm một câu nửa thì bị Chu Bách Hà cắt ngang, chẳng những không hề tức giận, ngược lại cười ha hả nói:
"Chu công tử ngươi đúng là quá rộng lượng, đổi thành ta sớm đã dạy cho con bé này một bài học."
"Hoài Nguyệt, say này không được vô lễ với Chu công tử, không thể lấy sự rộng lượng của người ta làm lí do cho tính tiểu thư bướng bỉnh của ngươi."
Giang Thượng Lâm tiếp tục dạy dỗ.
Giang Hoài Nguyệt liếc mắt không thèm để ý Lão đầu tử dài dòng văn tự kia.
Kỳ thật Giang Thượng Lâm chỉ là giả vờ nói hai câu cũng không phải thật sự muốn dạy dỗ Giang Hoài Nguyệt, rất nhanh liền chuyển sự chú ý sang chỗ khác.
Giang Hoài Nguyệt không cam lòng, nàng đường đường là công chúa hoàng bộ Mộ Phong lại phải cung cung kính kính trước mặt một người không quen biết, bất cứ ai cũng sẽ không vui, Có lẽ cũng chính vì thái độ coi trọng của Mộ Phong hoàng bộ khiến Giang Hoài Nguyệt ngay từ đầu đã mâu thuẫn với Chu Bách Hà.
Có gì đặc biệt hơn người!
Giang Hoài Nguyệt biết được Chu Bách Hà chính là khách đến từ thiên ngoại trong truyền thuyết, có lai lịch hết sức thần bí lại không tầm thường.
Nhưng có liên quan gì đến nàng?
Cái gọi là khách đến từ thiên ngoại cũng chỉ là khách qua đường mà thôi, căn bản sẽ không đợi quá lâu trong thế giới này.
"Hoài Nguyệt cô nương có vẻ như không thích tại hạ."
Chu Bách Hà cười nói.
Giang Hoài Nguyệt lườm Chu Bách Hà một cái, lười nói chuyện, nhưng ý tứ lại biểu đạt rất rõ ràng.
"Nếu Hoài Nguyệt cô nương nguyện ý báo cho ta biết cặn kẽ về tình hình của Tịch Thiên Dạ, tại hạ nguyện ý truyền cho cô nương một bộ kiếm pháp cao thâm."
Chu Bách Hà ra sức hấp dẫn nói.
"Ha ha."
Giang Hoài Nguyệt ha ha hai tiếng. Kiếm pháp? Mộ Phong hoàng bộ bọn hắn lại thiếu kiếm pháp sao! Có rất nhiều kiếm pháp truyền thừa cao thâm, nàng học còn không hết.
"Kiếm pháp đó của ta không phải kiếm pháp bình thường, một khi tu thành liền có thể ngưng tụ ra một thanh phó kiếm, nguồn sống ấp ủ bên trong thân thể của phó kiếm kia, không ra thì thôi, một khi ra thì sẽ long trời lở đất, trong nháy mắt có thể bộc phá toàn bộ sức mạnh lên gấp đôi."
Chu Bách Hà tiếp tục cười nói.
Giang Hoài Nguyệt nghe vậy, lại không còn xem thường như trước nữa, ánh mắt có chút ý động.
Có thể ngưng tụ ra phó kiếm, lại giấu bên trong thân thể, dùng để đánh bất ngờ sợ là sẽ kỳ hiệu lắm đây.
Hơn nữa sức công kích của phó kiếm lại gấp đối kiếm chiêu của người bình thường, chỉ mới tưởng tượng cũng đã đáng sợ lắm rồi, nàng biết nhiều võ công thiên hạ, kinh nghiệm cũng tính là không thấp nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy kiếm pháp quỷ dị như vậy.
Nhưng... Bảo nàng vì kiếm pháp mà bán Tịch Thiên Dạ, có vẻ như có chút khó làm.
"Hoài Nguyệt cô nương không cần lo lắng, tại hạ chỉ muốn biết đặc thù tướng mạo của Tịch Thiên Dạ, cùng với đặc thù thánh thuật của bộ phận công pháp mà thôi, chỉ như thế thù không khó lắm."
Chu Bách Hà đương nhiên nhìn ra ý nghĩ của Giang Hoài Nguyệt, cười nhạt một cái nói.
"Được! Một lời đã định."
Cuối cùng Giang Hoài Nguyệt cũng nhẹ gật đầu, ngược lại lúc Chu Bách Hà ở trong Xương Trạch thành chắc chắn đã gặp được Tịch Thiên Dạ, đặc thù tướng mạo cùng đặc thù thánh thuật căn bản không phải bí mật gì, chỉ cần là người từng gặp qua Tịch Thiên Dạ đều có thể biết được.
Trên thực tế, bảo Giang Hoài Nguyệt nói ra bí mật của Tịch Thiên Dạ, nàng căn bản nói không nên lời.
Tin tức Điền Quy Nguyên sắp đến Xương Trạch thành rất nhanh đã truyền khắp Xương Trạch thành, mọi người đều biết.
"Công chúa điện hạ, tên Điền Quy Nguyên kia chính là Thánh Thiên vương chân chính, đứng trên đỉnh cao kim tự tháp của nhân tộc, chúng ta chưa hẳn có thể đỡ nổi."
"Nếu hắn đến đây một mình thì thôi, nhưng là tộc chủ của Điền thị nhất tộc thì chắc chắn sẽ dẫn theo hoàng loạt cao thủ của Điền thị nhất tộc đến đây. Đến lúc đó, cho dù chúng ta có dốc toàn bộ lực lượng cũng chưa chắc có thể thắng."
"Ta lần nữa kiến nghị rút lui khỏi Xương Trạch thành, chỉ cần Điền Quy Nguyên tìm không thấy chúng ta sẽ không còn cách nào bắt chúng ta."
Điện nghị sự tràn ngập thanh âm khẩn trương sợ hãi, rất nhiều bộ hạ cũ cùng các lão thần của Yên Nhạc hoàng bộ dồn dập đề nghị rút lui khỏi thành Xương Trạch, ít nhất tạm thời tránh mũi nhọn. Thánh Thiên vương chân chính này giống như ngọn núi lớn đè ép trong lòng mọi người, đánh sụp toàn bộ dũng khí của bọn hắn.
Tô Hàm Hương có chút đau đầu, thật không biết nàng chiêu mộ những người này tới đây rốt cuộc đúng hay là sai, động một chút là rút lui, động một chút là tạm thời tránh mũi nhọn, giấu tài. Cái này không dám làm, cái kia cũng không dám làm, quả thực là một đám phế vật, cần bọn hắn để làm gì?
"Một tên Thánh Thiên vương đã dọa các ngươi thành ra như thế, sau này làm sao nói đến chuyện chống lại Trụ Sơn hoàng bộ? Tất cả các ngươi lùi xuống cho ta đi, trong vòng ba ngày đều không được xuất hiện trước mặt ta."
Tô Hàm Hương lạnh lùng thốt.
Sau khi đuổi tất cả mọi người đi, nàng mới thở phào một cái lấy ra một khối thánh phù truyền âm thận trọng ghi tin tức lại vào nó, sau đó truyền ra ngoài.
Cái thánh phù truyền âm chính là phương thức để nàng cùng Tịch Thiên Dạ liên lạc với nhau, nhưng bình thường nàng căn bản không dám quấy rầy Tịch Thiên Dạ tu luyện, chỉ sau khi xảy ra vấn đề mới thông báo cho hắn.
Vừa mới phát thánh phù truyền âm ra ngoài, đã có thị nữ đến đây bẩm báo.
"Công chúa điện hạ, Khang vương cầu kiến."
"Mời!"
Tô Hàm Hương nghe vậy sắc mặt hòa hoãn, khẽ gật đầu nói.
"Hàm Hương, Điền Quy Nguyên đích thân tới thành Xương Trạch, sợ là hắn không chỉ đến một mình, chúng ta nên đề phòng toàn bộ Điền thị nhất tộc."
Sắc mặt Khang vương ngưng trọng nói.
Tin tức mà Điền Quy Nguyên tán truyền ra nhìn như chỉ là vì trả thù, nhưng người thông minh đương nhiên sẽ biết không có đơn giản như vậy.
"Không sai, nhất định tăng cường tiến độ phòng ngự của Xương Trạch thành, Tam hoàng thúc việc này do ngươi phụ trách, nội trong ba ngày phải hoàn thành xong tất cả trận pháp."
Tô Hàm Hương nói.
Sau khi bọn hắn đánh Xương Trạch thành, rất nhiều thành phòng đều bị hủy diệt, việc trọng yếu trước mắt dĩ nhiên chính là xây dựng lại thành phòng, như thế mới có thể đỡ nổi cuộc tấn công của thiên quân vạn mã.
Cũng may tài nguyên bên trong Xương Trạch thành màu mỡ giàu có kinh người, bất luận là xây dựng quân đội hay thành phòng đều sẽ không thiếu tài nguyên.
Chỉ cần có tiền thì rất nhiều chuyện có thể được thực hiện một cách rất đơn giản, chỉ trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã có thể làm ra bảy tám tòa trận pháp phòng ngự cấp độ Thiên Vương.
"Công chúa yên tâm, Tô Hoành Nghiệp tất nhiên không phụ kỳ vọng."
Khang vương tay nắm thành nắm đấm, sau đó lĩnh mệnh mà đi.
"Tâm Duyệt, chúng ta bây giờ có được bao nhiêu quân đội?"
Tô Hàm Hương đưa ánh mắt nhìn về phía Tần Tâm Duyệt, vấn đề liên quan tới việc kiến thiết quân đoàn nàng rất sớm đã giao toàn quyền cho Tần Tâm Duyệt, cũng chỉ có Tần Tâm Duyệt mới có thể thực sự khiến cho nàng yên tâm.
Bảo hộ thành Xương Trạch thậm chí toàn bộ Thu Cách Nhã đại bình nguyên, chỉ dựa vào quân đoàn mười vạn khô lâu quái vật đương nhiên không đủ, bọn hắn cần càng nhiều quân đội đến bổ sung lực lượng.
"Hiện tại quân sĩ của thành biên chế chúng ta có ba trăm vạn, nhưng phần lớn đều là quân sĩ bình thường phụ trách những công việc ngày thường, quân đoàn Thánh Giả có sức chiến đấu thực sự, bây giờ chúng ta chỉ có khoảng 50 vạn."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!