Bộ dạng muốn nói lại thôi kia của Vương Vũ Văn không gạt được Tịch Thiên Dạ.
"Chủ nhân, chắc ngươi cũng biết cuộc chiến tranh giành học xá ở trong nội môn?" Vương Vũ Văn hơi hơi trầm ngâm, tựa hồ tại tổ chức ngôn ngữ.
"Vừa rồi có nghe nói qua." Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt gật đầu.
"Hai ngày sau đó chính là ngày mà mỗi tháng diễn ra cuộc chiến tranh đoạt học xá, nếu có học viên nhìn trúng học xá của ngươi, lại tự nhận là có thể đánh bại ngài thì sẽ khiêu chiến ngài, tranh đoạt quyền cư ngụ trong học xá đấy." Vương Vũ Văn thấp giọng nói.
"Ngươi là lo lắng hai ngày sau ta sẽ bị người khác đuổi đi?" Tịch Thiên Dạ cười nhạt một tiếng.
"Chủ nhân ngài trẻ tuổi như thế, thiên phú còn cao. như thế này, tương lai tất cả học xá trong nội môn có thể để tùy ý ngài chọn lựa, Vũ Văn cảm thấy không cần nóng lòng nhất thời." Vương Vũ Văn nói khẽ.
Nàng không dám nói thẳng được, sợ sẽ đắc tội Tịch Thiên Dạ, tổn thương đến lòng tự tôn của hắn.
Thế nhưng lấy tu vi hiện tại của Tịch Thiên Dạ, không có khả năng trụ được cái quyền ở học xá Thiên giai số hai này, cho dù cưỡng ép ở lại cũng chỉ là tự rước nhục mà thôi.
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt lắc đầu nói: "Nếu ta muốn ở lại, chỉ cần ta không nguyện ý, không ai có thể đuổi ta đi được."
Tịch Thiên Dạ hắn lúc nào mà dễ bị người khác đuổi đi, hắn muốn đi cũng là do chính mình không thèm ở, tự mình rời đi.
"Thế nhưng mà..."
Vương Vũ Văn có ý khuyên nhủ, không hy vọng vào lúc đó Tịch Thiên Dạ sẽ xấu hổ, mặt mũi mất hết.
Chuyện liên quan tới Tịch Thiên Dạ thì nàng ở trong nội môn cũng biết một chút, Tiên Thiên thánh mầm trong truyền thuyết, thiên phú vô song, tuyệt thế thiên kiêu xông qua Thánh sơn. Đối với thiếu niên phong hoa tuyệt đại như thế, đương nhiên trong nội tâm nàng cũng có mấy phần ngưỡng mộ và khâm phục.
Lấy thiên phú và năng lực của Tịch Thiên Dạ, nếu như cho hắn mấy năm, đừng nói học xá Thiên giai số hai, cho dù làm chủ học xá Thiên giai số một cũng không có gì khó.
Thế nhưng, hiện tại Tịch Thiên Dạ cũng không có thực lực kia.
Cho dù nàng là một thị nữ cũng biết rõ, huống chỉ là những người khác.
"Chủ nhân, quyền sở hữu học xá có thể được lấy ra giao dịch, sao ngươi không lấy học xá Thiên giai số hai ra giao dịch, từ đó ngươi cũng sẽ nhận được chỗ tốt, cũng có thể lấy việc này mà phũ bỏ quan hệ."
"Ý ta đã quyết."
Tịch Thiên Dạ mỉm cười, quay người đi vào phía trong cung điện, hoàn cảnh nơi đây không tệ thì tại sao mà hắn có thể dọn nhà được?
Tịch Thiên Dạ vừa tiến nhập nội viện, đã được an bài ở học xá Thiên giai số hai đã được truyền ra trong nội môn rất nhanh, không ít người dù không phải nội viện học viên đều biết tin tức. Thậm chí một ít môn ph: thương hội, thế lực trong học viện đang quan tâm tới Tịch Thiên Dạ cũng đã biết tới việc này.
"Tịch Thiên Dạ có tài đức gì, vừa gia nhập nội viện đã được vào ở học xá Thiên giai số hai, vị trí cao như vậy hắn có thể ngồi vững được à."
" Tên Tịch Thiên Dạ kia đúng là muốn chết, cho dù thiên phú có cao mấy mà ở tình huống mà thực lực không đủ cũng cần phải nghĩ kỹ lại ranh giới không nên vượt qua. Hắn khoa trương như thế, không phải là cho người khác có cơ hội để đối phó hắn à."
"Vậy cũng chưa chắc là Tịch Thiên Dạ đã nguyện ý cho việc này, không phải nghe nói viện trưởng đại nhân tự mình lên tiếng để cho hắn ở tại học xá Thiên giai số hai à."
"Hừ, cho dù viện trưởng đại nhân tự mình lên tiếng, Tịch Thiên Dạ cũng chưa chắc là không có biện pháp để từ chối, hắn hoàn toàn có khả năng lấy quyền sở hữu học xá Thiên giai số hai ra bên ngoài giao dịch, để cho những học viên có tư cách chiếm cứ học xá Thiên giai số hai, hắn không quan tâm tới điều đó à. Thế nhưng ngươi hãy nhìn hắn kìa, bình chân như vại đi vào ở, không có chút để ý tới điều này."
"Ha ha, như thế cũng tốt a, hai ngày nữa, cuộc chiến tranh học xá mỗi tháng một lần sẽ bắt đầu, vừa vặn có náo nhiệt để xem."
"Ha ha, không tệ không tệ. Đoạn thời gian trước Tịch Thiên Dạ đứng ở đầu ngọn gió, ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn. Ta cũng rất hi vọng sẽ nhìn được cảnh Tiên Thiên thánh mầm một đời, gặp được trở ngại, bị người khác sỉ nhục trước mặt mọi người, mất hết thể diện.
"Diệu quá thay diệu thay, ta cũng muốn nhìn thấy cảnh mà Tịch Thiên Dạ mất mặt."
Bên ngoài nói bóng nói gió, đủ loại tin tức truyền khắp nội môn, toàn bộ đều có liên quan tới Tịch Thiên Dạ.
Mà Tịch Thiên Dạ cũng không rảnh háng mà để ý tới những lời đồn đại đó.
Ngồi bên trong cung tu luyện rất an nhàn. Vừa đột phá đến Thông Huyền cảnh, hắn đã có khả năng lựa chọn mấy pháp thuật uy lực không tâm thường để tu luyện, mặc dù chỉ có thể tu luyện một chút pháp thuật cấp rất thấp, nhưng pháp thuật thi triển từ tay của Tịch Thiên Dạ, uy lực đương nhiên sẽ không tầm thường rồi.
Nhưng mà trước đó, hắn trước hết phải tu luyện thần thức cho xong cái đã, nếu không có thần thức phụ trợ, uy lực của pháp thuật cũng rất bình thường.
Theo lý thuyết, chỉ có đạt tới Linh phôi đệ tứ cảnh mới có thể ngưng tụ ra thần thức, nhưng kiếp trước Tịch Thiên Dạ túng hoành thiên địa, đương nhiên biết không ít phương pháp đặc thù có thể ngưng tụ ra thần thức sớm hơn.
Có một công pháp tên là "Thần Du Thái Hư” tiên pháp, đã có thể để cho Tu Tiên giả ở Thông Huyền cảnh đã tu luyện ra thần thức, người sáng tạo tiên pháp này tên là Thái Hư Đại La Tiên, tu vi có lẽ ở trong mắt Thiên Dạ Tiên Đế chỉ là một người bình thường, nhưng ở trên thiên phú thần hồn hóa niệm chính là thứ hiến thấy ở thế gian, cho dù ngay cả Tịch Thiên Dạ cũng có chút thưởng thức.
Thái Hư Đại La Tiên "Thần Du Thái Hư”, đối với tu tiên giả trước khi thành tiên mà nói, có thể nói là công pháp tu luyện thần hồn xếp ba vị trí đầu trong toàn vũ trụ, Tu Tiên giả bình thường một khi tu thành phương pháp này, có thể chấn uy thiên hạ nhờ công pháp đó.
Đáng tiếc, Thái Hư Đại La Tiên đã tan biến ở trong dòng sông thời gian, "Thần Du Thái Hư" ở Tiên giới cũng vô cùng hiếm thấy, chỉ có bản độc nhất bị Tịch Thiên Dạ đạt được, hạ giới tu sĩ căn bản không có khả năng tu luyện phương pháp này.
Trong mật thất, một tia kim quang sáng lên ở mi tâm của Tịch Thiên Dạ, gióng như một cái mặt trời nhỏ, càng ngày càng sáng, càng ngày càng óng ánh.
Sau một khắc, kim quang giống như đang ra sự sống, bỗng nhiên lóe lên, quét ngang ra, quang diệu thiên địa, lại trực tiếp xuyên qua mật thất, khuếch tán trong toàn bộ cung điện.
Bọn thị nữ nô bộc trong cung điện, dồn dập cảm giác được một luồng gió lạnh thổi qua, thân thể hơi run rẩy một cái, giống như bị người khác nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Vương Vũ Văn theo bản năng lấy tay ôm trước ngực, ánh mắt hồ nghỉ nhìn về phía chung quanh, nàng làm sao đột nhiên có một cái cảm giác toàn thân cao thấp bị người rình trộm một lần? Thế nhưng dù đưa mắt nhìn bốn phía, xung quanh căn bản không có người. Ảo giác chăng?
Tịch Thiên Dạ từ từ mở mắt, trong con mắt có một vệt sáng màu vàng, kéo dài nửa ngày mới chậm rãi tán đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!