Chương 905 Chương 905:
Xuy Tuyết thủy nhất kiếm xuất ra khỏi vỏ, một luồng sắc bén quét ngang cả thành Xương Trạch, da thịt ai nấy đều bị kiếm thổi qua mà xuất hiện lên một vết cứa đau đớn.
Khắp thiên địa dường như đều bị phân thành hai dưới lưỡi kiếm hung tàn.
Thải Lân công chúa cầm kiếm bay lên không trung, xông về phía bảy tên Thiên Vương Đại Giả công kích dữ dội.
"Muốn chết sao!"
"Không biết trời cao đất rộng!"
"Chán sống rồi!"
Bảy tên Thiên Vương Đại Giả thấy Thải Lân công chúa to gan như thế, tên nào tên nấy nở nụ cười lạnh.
Sức công kích của bảy người bọn hắn đáng sợ đến mức nào, kẻ nào dám tấn công trực diện sẽ phải chịu đựng toàn bộ sức mạnh của bọn hắn.
Cho dù có Tiêu Trình ở đây ứng đối, sợ là cũng chỉ có thể tạm thời tránh lưỡi kiếm, tìm điểm yếu kém mà phá vây ra ngoài.
Thải Lân công chúa kiên cường như thế chẳng khác gì đang tự tìm cái chết.
Một bước, hai bước, ba bước ... Khi Thải Lân công chúa bước ra phía trước bảy bước, dường như sắp công kích va chạm cùng bảy tên Thiên Vương Đại Giả kia.
Trên người nàng bỗng nhiên phát ra một vầng sáng xanh thẩm, vầng sáng kia to lớn như biển cả, mờ ảo, hùng vĩ ... Dường như muốn bao trùm cả thiên địa.
Thủy nguyên khí vô cùng vô tận điên cuồng tụ tập tới, trong khoảnh khắc, bầu trời phía trên thành Xương Trạch ngưng tụ thành một vùng biển lớn, thủy triều cuồn cuộn dường như mênh mông vô bờ.
Ngay cả Mạc Lận hà cách xa ngàn dặm cũng bị ảnh hưởng, một lượng lớn hơi nước cùng nguyên khí từ trên mặt sông bốc hơi lên hội tụ cùng biển cả trên bầu trời, Hàng loạt hoang thú cấp thấp nổi lên mặt nước, tất cả đều kinh sợ nằm nhoài ở trên mặt nước, đôi mắt chúng tràn đầy sự hoảng hốt, ngoan ngoãn thuận ý như là nhìn thấy hoàng đế của bọn chúng.
"Thương Hải cuồn cuộn, Nhất Kiếm Như Triều!"
Thải Lân công chúa vung kiếm chém xuống, ánh sáng xanh thẩm vô tận lóe lên, chỉ thấy một luồng kiếm khí xanh thẩm lạnh lẽo lao lên mây xanh, chia bảy tên Thiên Vương Đại Giả đang hợp thủ kia tách về hai phía.
Cái gì!
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng đang diễn ra trên bầu trời mà không thể tin vào mắt mình, thời gian như đọng lại, nhóm ánh sáng bảy màu kia phân thành hai chùm sáng ngưng tụ giữa không trung lại đứng yên bất động không còn phát ra bất kỳ khí tức gì.