"Thật là xấu hổ, vừa rồi có chút ngoài ý muốn đã khiến mọi người sợ hãi. Hiện giờ mọi chuyện đã trở lại bình thường, mọi người ai đang ăn thì cứ ăn đang uống thì cứ uống, chỉ cần tuân thủ luật lệ trên thuyền, ta cam đoan tất cả hành khách đều được bảo đảm an toàn, thuận lợi tới đích."
Hạ Tín Nghiêm trở lại đài cao ra lệnh cho người hầu thu thập tàn cuộc, sau đó trở lại yến tiệc.
Trải qua sự việc vừa rồi, tất cả mọi người đều khúm núm, cung cung kính kính, không còn ai dám xúc phạm Hạ Tín Nghiêm. Đó là chuyện hiển nhiên bởi vì bọn họ đang ở trên thương thuyền của Hồng Bảo thương hội, chỉ có thể nghe người ta sắp xếp.
Sau khi hội trường được thu thập sạch sẽ, Hạ Tín Nghiêm cũng lập tức sai người hầu mang thức ăn lên, yến hội chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là tiệc rượu, sau đó là vũ hội, cuối cùng là đấu giá hội trọng yếu nhất.
Hồng Bảo thương hội sẽ không miễn phí mời bọn họ, cuối cùng sẽ kiếm lại toàn bộ số tiền từ đấu giá hội.
Đám Tịch Thiên Dạ cũng là nhập gia tùy tục, tìm một cái bàn ở góc, sau đó ngồi xuống ăn. Thức ăn ở đây tương đối không tệ, không hề có ý chuển bị cho có.
Trên bàn cơm có mười hai chỗ, đám Tịch Thiên Dạ chỉ chiếm bốn chỗ, tám người còn lại có nam có nữ, có người trẻ tuổi, có tiểu hài và lão giả.
"Cô nương, ngươi sử dụng loại nước hoa gì vậy, có thể giới thiệu cho ta không."
Trong bữa tiệc, một thiếu phụ khoảng ba mươi mấy tuổi nhịn không được hỏi Tô Hàm Hương, nàng ngồi cách Tô Hàm Hương mấy vị trí, không gần nhưng cũng không xa.
Nàng chưa từng thấy mùi thơm trên người một ai lại hấp dẫn người khác như vậy, không nói những nam nhân trên bàn kia từ đầu đến cuối đều dán mắt vào cô gái kia, ngay cả bản thân nàng là một nữ nhân ngửi lâu cũng có chút si mê cái mùi kia.
"Ta không dùng nước hoa."
Tô Hàm Hương thản nhiên nói.
"Cô định gạt ai đây, mùi thơm trên người cô dù cách mấy cái bàn lớn cũng có thể ngửi được, không thấy bên kia có rất nhiều nam nhân đều dán mắt vào người cô sao."
Thiếu phụ xinh đẹp kia không tin nói.
Tô Hàm Hương không thèm để ý đến thiếu phụ kia mà tiếp tục ăn uống, không biết trong đầu nàng đang suy nghĩ cái gì.
"Cô nương, nói cho ta biết tên loại nước hoa kia, ta mua lại với giá cao có được không."
Thiếu phụ xinh đẹp kia vẫn chưa chịu từ bỏ nói.
"Đã nói ta không dùng nước hoa mà."
Tô Hàm Hương cau mày.
"Chẳng lẽ cô nương xem thường ta, cho là ta không mua nổi loại nước hoa kia sao?"
Thiếu phụ xinh đẹp sắc mặt khó coi, trong lòng oán thầm nói:
"Cơ thể tản mát ra mùi thơm mê người như vậy, lại nói không xức nước hoa, đúng là lừa trẻ con, chẳng lẽ ngươi định nói đó là mùi thơm cơ thể, vừa nhìn đã thấy giống hồ ly tinh, xem ra cũng không phải là người đứng đắn gì."
Tô Hàm Hương im lặng, lười đáp lời.
"Cô nương, ngươi có biết ta là người phương nào không? Ra ngoài kết giao một người bạn tốt hơn nhiều so với tạo ra một kẻ thù..."
Sắc mặt thiếu phụ lạnh xuống, rõ ràng tính tình rất lớn, cô ta thấy Tô Hàm Hương không để ý tới mình thì lập tức nổi nóng.
"Có chút mùi thơm không phải người nào cũng có tư cách có được, tỷ như ngươi liền không xứng."
Một giọng nói tà mị bỗng nhiên vang lên ở sau lưng.
"Người nào, thật to gan! Có tin ta đem ngươi..."
thiếu phụ Xinh đẹp vừa ăn quả đắng của Tô Hàm Hương, nay lại bị trào phúng, lúc này liền bão nổi, mãnh liệt đứng lên hung hăng nhìn người sau lưng.
Đứng sau lưng là một đám người, cầm đầu là hai người thanh niên, xem bộ dáng thì những người khác đều là tôi tớ.
"Đàn bà đanh đá, ngươi muốn thế nào?"
bạch y nam tử đứng đầu, trong tay cầm một cái quạt xếp, nhàn nhạt nhìn thiếu phụ xinh đẹp nói.
Tướng mạo của hắn tương đối anh tuấn, thậm chí có thể xưng là mỹ nam tử thiên hạ ít có, mi tâm có một nốt ruồi son, tương đối yêu dị cùng tà mị.
"Thân... Thân... Thân Đồ... Công tử..."
Rõ ràng là thiếu phụ xinh đẹp nhận biết mỹ nam tử áo trắng kia, vừa trông thấy hắn thì sắc mặt lập tức trắng bệch, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Đồ đê tiện nói năng lỗ mãng, vả miệng cho ta!"
mỹ nam tử áo trắng thản nhiên nói, vừa dứt lời, một lão giả liền đi ra từ phía sau hắn, lóe lên một cái liền xuất hiện trước mặt thiếu phụ xinh đẹp, giơ tay cho nàng một bạt tai.
Bốp!
Một nữ nhân sao có thể chịu được một bạt tai của cao thủ, nàng lập tức té ngã, gương mặt sưng phù miệng đầy máu tươi, toàn bộ răng đều bị đánh rơi vãi trên mặt đất.
Đấy còn là lão giả kia hạ thủ lưu tình, bằng không với tu vi ngũ cảnh vương của hắn, tiện tay một tát là có thể khiến thiếu phụ xinh đẹp kia hóa thành tro bụi.
"A! Đánh người, đánh người!"
Trên bàn có mấy người là người nhà của thiếu phụ kia, dồn dập đứng dậy cao giọng la lên.
"Im miệng! Ngươi muốn chết à!"
Ai ngờ mấy người kia vừa mới kêu hai tiếng liền bị tộc trưởng của bọn họ quạt một bạt tai, toàn bộ đều ngậm miệng lại.
"Thân Đồ công tử, tiểu phụ nhân có mắt không tròng, không biết Thái Sơn, xin ngài tha thứ, xin ngài tha thứ."
Một người đàn ông trung niên có vẻ như là trượng phu của thiếu phụ xinh đẹp kia kinh sợ cúi đầu xin lỗi, trong mắt tràn đầy bối rối cùng e ngại.
Mấy tộc nhân bên cạnh cả đám đều trợn mắt hốc mồm, nằm mơ cũng không nghĩ tới tộc trưởng bình thường luôn luôn cao cao tại thượng, uy nghiêm thâm trọng lại có một mặt như thế.
"Cút đi, không nên ở chỗ chướng mắt ta."
Thân Đồ Vũ Tinh thản nhiên nói.
"Vâng vâng vâng, chúng ta lập tức đi liền."
Người đàn ông trung niên kia cúi đầu khom lưng, kéo theo phu nhân máu me đầy mặt, đầu sưng như đầu heo hốt hoảng mà chạy.
Ồn ào vừa phát sinh liền lắng lại. Toàn bộ người xung quanh đều kính sợ cùng e ngại nhìn Thân Đồ Vũ Tinh, không ai dám nói câu nào.
Cái gọi là quyền thế chính là như thế, dù người ta có đánh nữ nhân của ngươi trước mặt mọi thì ngươi cũng chỉ có thể cam chịu.
Hơn nữa tất cả mọi người đều trông thấy Thân Đồ Vũ Tinh vi phạm quy tắc trên thuyền, tự mình động võ, nhưng đội hộ vệ và Hồng Bảo thương hội đều không ra mặt, toàn bộ đều mở một con mắt nhắm một con mắt xem như chưa từng xảy ra.
Bởi vì Thân Đồ Vũ Tinh chính là người thừa kế của Thân Đồ gia tộc, chỉ vậy thôi đã đủ rồi.
Nếu Phùng Thượng cũng có thân phận như vậy thì dù hắn có giết sạch toàn bộ người của Lý thị nhất tộc, Hồng Bảo thương hội cũng sẽ không ra mặt.
Thân Đồ Vũ Tinh ở đây, những người khác tự nhiên cũng không dám tiếp tục ngồi lại, chỉ có bốn người Tịch Thiên Dạ vẫn ngồi ngay ngắn trên bàn.
"Tại hạ Thân Đồ Vũ Tinh, gặp qua vị tiểu thư này."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!