Tịch Thiên Dạ nghe vậy khẽ gật đầu, không có chuyện giai tầng thống trị mà không bóc lột tầng lớp dân chúng dưới cùng.
"Tịch đại nhân, Huyết Yên thạch có khả năng bán được giá cao ở Ma Nhĩ Đề Tư thành bang, nếu nộp xong tiền thuế vẫn còn thừa thãi thì toàn bộ sẽ hiếu kính Tịch đại nhân."
Trương Căn Sinh cung kính đưa ra một hộp gỗ từ trong tay áo chậm rãi mở ra, chỉ thấy trong hộp gỗ có chứa một khối đá màu đỏ như máu khá bóng loáng.
Huyết hồng ngọc thạch vừa mới lộ ra trong không khí thì một mùi huyết tinh thơm ngọt liền tràn ngập toàn bộ nhà gỗ, hít vào một hơn tinh thần thanh thản, thậm chí hoang khí trong cơ thể đều chuyển động, dường như không bị khống chế.
Đã nói ra bí mật Huyết Yên thạch, Trương thôn trưởng đương nhiên cũng không còn che dấu mà thản nhiên đem Huyết Yên thạch ra ngoài.
Dù sao với thực lực của Tịch Thiên Dạ mà muốn cướp Huyết Yên thạch thì không cần tốn nhiều sức.
"Huyết Tinh thạch."
Tịch Thiên Dạ cau mày nhìn huyết sắc ngọc thạch trong hộp. Huyết hồng ngọc thạch trong hộp gỗ không phải là Huyết Yên thạch mà thôn trưởng nói tới, mà là một khối Huyết Tinh thạch tinh thuần.
"Là một khối Huyết Tinh thạch thượng hạng, vậy mà ngươi lại coi đó mà Huyết Yên thạch. Ngu muội."
Hổ Tam Âm đứng trên vai Tịch Thiên Dạ với hai mắt sáng choang, nhào vào bắt lấy khối huyết hồng ngọc thạch kia.
Thật kỳ quái, huyết hồng ngọc thạch kia vừa rơi vào tay Hổ Tam Âm liền phát ra một vầng sáng vô cùng chói loá như máu, chiếu sáng cả bầu trời.
Hai thân thể tổ tôn Trương Căn Sinh chấn động, trực tiếp té nhào xuống đất, một sự uy áp không gì sánh bằng từ trên trời giáng xuống, chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong biển máu.
"Chuyện này..."
Tầm mắt Trương Căn Sinh ngạc nhiên, nghẹn họng nhìn viên huyết thạch như mặt trời kia, cho dù hắn hiểu biết thấp nên không phân biệt được đâu là bảo vật, nhưng giờ phút này hắn cũng có thể ý thức được rằng viên huyết hồng ngọc kia nhất định là không đơn giản như tưởng tượng của hắn.
Sắc mặt Trương Tiểu Thuận trắng bệch, bị huyết năng áp chế trong Huyết Tinh thạch tản ra làm cho không thể nào đứng dậy được, chỉ là một hòn đá nhưng lại cho hắn một huyết hải ảo ảnh vô biên vô tận.
"Một khối Huyết Tinh thạch tinh thuần như thế, ít nhất cũng là bảo vật trong cơ thể Tổ cảnh tu sĩ, nếu luyện hoá ra nó, ta sợ là trong khoảnh khắc liền có thể tu thành Minh Hoàng thi văn thứ chín."
Hổ Tam Âm cười lớn, một móng vuốt nắm chặt lấy Huyết Tinh thạch đang chuẩn bị nhét vào miệng mình.
"Buông xuống."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói.
Sau một khắc, móng vuốt đang đưa vào trong miệng mình từ từ chậm rãi đặt trước mặt Tịch Thiên Dạ.
Có thể thấy được vẻ mặt không cam lòng cùng khát khao từ Hổ Tam Âm, hắn không cam tâm đưa Huyết Tinh thạch cho Tịch Thiên Dạ.
Nhưng điều quỷ dị chính là, một câu nói của Tịch Thiên Dạ lại như là thiên mệnh không thể làm trái, dù cho suy nghĩ của hắn kháng cự như thế nào nhưng động tác cũng chấp hành theo mệnh lệnh Tịch Thiên Dạ, không có khả năng phản kháng.
Sắc mặt Hổ Tam Âm không dễ nhìn, hắn không ngờ Tịch Thiên Dạ lại cấm chế bên trong cơ thể hắn, hơn nữa thời gian trôi qua, hắn mơ hồ phát hiện được sự trói buộc của cấm chế kia đối với hắn ngày càng lớn, hắn luôn có một cảm giác không rõ trong lòng.
Tịch Thiên Dạ duỗi hai ngón tay nắm lấy Huyết Tinh thạch, thạch đầu liền toả ra một ánh sáng chói loá như mặt trời.
"Vừa mới tới Chân Mộc linh thổ mấy ngày mà đã liền đạt được một bảo vật không tệ."
Tịch Thiên Dạ khẽ mỉm cười.
Huyết Tinh thạch có ý nghĩa như tên gọi của nó, là khoáng thạch được ngưng tụ từ tinh huyết, loại khoáng thạch này khác biệt với những khoáng thạch khác ở chỗ chỉ có thể ngưng kết trong thi thể sinh vật, hơn nữa xác xuất ngưng tụ ta khá thấp.
Chỉ có những sinh linh sau khi chết được chôn sâu dưới lòng đất, khí huyết không tiêu tan, lắng đọng hơn trăm vạn năm mới có thể hình thành nên một khối Huyết Tinh thạch.
Hơn nữa, muốn khiến cho khí huyết trong cơ thể sau khi chết trăm vạn năm đều không tiêu tan, thì không chỉ yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh, mà yêu cầu đối với sinh linh tử vong cũng rất cao.
Thực tế mà nói chỉ có những sinh linh Tổ cảnh trở lên khi chết đi mới có hi vọng ngưng tụ ra Huyết Tinh thạch.
Cho nên chỉ cần một khối Huyết Tinh thạch xuất hiện cũng là một trân bảo hiếm thấy, có tiền nhưng không thể mua được.
"Tịch đại nhân, ta không có ý lừa gạt ngài, thật sự không biết được nó là Huyết Tinh thạch, vật này không thuộc về thôn trang chúng ta nên bây giờ xin hiếu kính cho đại nhân ngài."
Trương Căn Sinh quỳ bịch xuống, thân thể run lên không ngừng dập đầu, trong mắt có một sự hoảng hốt kinh hoàng.
Hắn mặc dù không biết lai lịch Huyết Tinh thạch ra sao, nhưng hiển nhiên trân quý hơn nhiều so với Huyết Yên thạch kia.
Hắn dám lấy Huyết Yên thạch ra, chính là vì thấy được thân phận và lai lịch của Tịch Thiên Dạ chưa hẳn đã để ý đến một khối Huyết Yên thạch, có thể tiện tay mang bọn hắn đến Ma Nhĩ Đề Tư thành bang mà thôi, xác xuất không cự tuyệt sẽ rất là cao.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn khác biệt.....
Huyết Tinh thạch hiển nhiên đã đánh động đến Tịch Thiên Dạ cùng với Hổ đại nhân thần bí khó lường kia.
Trong thế giới cường giả vi tôn, vì bảo vật mà giận dữ giết người khá phổ biến, thậm chí vì không tiết lộ thanh phong của bảo vật cũng có thể trực tiếp chém toàn bộ thôn trang bọn hắn.
Trương Căn Sinh nằm mơ cũng không nghĩ tới, lên một kế hoạch tốt như vậy, cuối cùng lại thành ra thế.
"Gia gia, ngươi đưa bảo thạch cho Tịch đại nhân, vậy tiền thuế của thôn trang chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Trương Tiểu Thuận có chút lo lắng nói với gia gia mình, trong mắt đầy sự nghi hoặc.
Tịch đại nhân chính là ân nhân cứu mạng hắn, hơn nữa còn cứu toàn bộ thôn trang, nếu là dưới tình huống bình thường cho Tịch đại nhân bất kỳ đồ vật gì hắn cũng sẽ thấy là nên.
Nhưng bây giờ thôn trang bọn họ đã thiếu ba năm tiền thuế không nộp, nếu còn tiếp tục khất nợ thì tất cả mọi người trong thôn trang sẽ bị bắt làm Nô Công, vĩnh viễn không thể đứng dậy.
"Im miệng."
Trương Căn Sinh hung hăn vung tay trên mặt Trương Tiểu Thuận làm hắn ngã nhào ra đất, trong miệng tràn ra vết máu.
Ánh mắt Trương Căn Sinh đầy hung sắc, không cho phép hắn nói tiếp.