Không sai, thế hệ cường giả trẻ tuổi ở Nam Man đại lục xuất hiện vô cùng nhiều, vì sau ngày Thiên Lan chung kết, lớp người trẻ tuổi này chính là những người mạnh nhất từ trước tới nay ở Nam Man.
Nhưng dù như vậy thì người trẻ tuổi có thể cạnh tranh trên ở đại hội đã ít lại càng ít, trong 48 tôn vị Thánh Nhân thế hệ trẻ cũng có mấy người bị đánh bại.
Đến mức thế hệ trẻ tuổi ở Thiên Cơ thánh thành, chỉ có Thải Lân công chúa, Họa Tâm tiên tử, Nhiếp Nhân Hùng, Thượng Nguyên tông đệ nhất thủ tịch Trương Nguyên Khôn, phó thống soái cấm quân trẻ tuổi Trần Trạch Nghĩa của Tử Tiêu vương triều vẫn đang kiên trì.
Đương nhiên trong mắt tất cả mọi người, Nhiếp Nhân Hùng chỉ là tạm thời, nhưng bây giờ cũng không thể tiếp tục kiên trì được nữa.
Thực lực của Nghiêm Vu thánh hầu rất đáng sợ, một quyền liền có thể đẩy Tịch Thiên Dạ đến rìa hòn đảo, sẽ rất nguy hiểm nếu đánh mấy quyền liên tiếp với Nhiếp Nhân Hùng.
Nếu bị đánh ra khỏi phạm vi huyền không đảo thì cũng đồng nghĩa với thất bại.
"Lực phòng ngự thật mạnh."
Ưu thế dường như chỉ rơi vào một bên, nhưng lúc này Nghiêm Vu thánh hầu khá giật mình.
Mặc dù chỉ là một quyền đơn giản nhưng hắn cũng đã toàn lực ứng phó, không hề nương tay.
Theo hắn nghĩ Nhiếp Nhân Hùng nếu không bị hắn đánh ra khỏi huyền không đảo thì cũng sẽ bị trọng thương.
Khiến hắn bất ngờ chính là Nhiếp Nhân Hùng chẳng những không bị đánh bay, mà hơn nữa lại không bị bất kì thương tích nào, công kích của hắn trên người Nhiếp Nhân Hùng lại không hề có một chút thương tích.
Hắn chưa bao giờ thấy qua tình huống như thế, dù cho lực phòng ngự Đế giả cũng không thể thế này, một vị Bán Đế làm sao có thể có lực phòng ngự biến thái như vậy.
"Chó cùng rứt giậu thì có ý nghĩa gì."
Nghiêm Vu thánh hầu lắc đầu, Nhiếp Nhân Hùng cứng cỏi hơn những gì hắn nghĩ, nhưng chỉ cần hắn cứ tiếp tục chiếm thế thượng phong thì đánh bại Nhiếp Nhân Hùng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hắn không ngừng huy quyền đuổi theo Nhiếp Nhân Hùng, hoang khí đáng sợ trong đất trời hòa thành từng đạo vòi rồng, hung mãnh gào thét.
Tịch Thiên Dạ lạnh lùng nhìn Nghiêm Vu thánh hầu, trải qua một đoạn thời gian giao thủ, hắn phát hiện lực lượng Minh Hoàng thi văn thứ bảy không thể chống lại người trước mắt, dù cho người trước mắt không thể làm bị thương hắn nhưng cứ một mực áp chế hắn thì cũng sẽ đem hắn đẩy vào góc chết, bức ra khỏi huyền không đảo.
"Nếu Minh Hoàng thi văn thứ bảy không thể chống lại, vậy thì dùng Minh Hoàng thi văn thứ tám đi."
Tinh quang trong mắt Tịch Thiên Dạ lóe lên, sau một khắc hàng loạt Minh Hoàng thi văn từ thân thể hắn sáng lên, những Minh Hoàng thi văn đẹp đẽ kia như đến từ chỗ sâu hắc ám của địa ngục.
Ban đầu trong cơ thể Tịch Thiên Dạ chui ra Minh Hoàng thi văn thứ bảy, nhưng sau một hồi lại chui ra Minh Hoàng thi văn thứ tám.
Tịch Thiên Dạ tất nhiên không có khả năng trong nháy mắt có thể tuông ra mười lăm Minh Hoàng thi văn, để có thể tu thành Minh Hoàng thi văn thứ tám trong nháy mắt cũng không được.
Trong cơ thể hắn sở dĩ đột nhiên thêm ra Minh Hoàng thi văn thứ tám là vì Minh Hoàng thi văn thứ tám kia đến từ Kim Ti La Hoàng Minh Điểu.
Mặc dù hắn chỉ tu thành Minh Hoàng thi văn thứ bảy, nhưng Kim Ti La Hoàng Minh Điểu đã tu thành cái thứ tám.
Là chủ thể tu luyện Minh Hoàng Luyện Thi thuật chủ nên hắn có thể mượn Minh Hoàng thi văn của Minh Hoàng luyện thi để khống chế.
Nói cách khác, hắn mượn Minh Hoàng thi văn của Kim Ti La Hoàng Minh Điểu để dung hợp với Minh Hoàng thi văn của chính mình.
Minh Hoàng Luyện Thi thuật được xưng là một trong bảy mươi hai chí cao Minh giới của Trấn Giới chi thuật, không phải là không hợp lý.
"Ừm?"
Nghiêm Vu thánh hầu cũng phát hiện ra sự biến hoá của Tịch Thiên Dạ, con ngươi co rụt lại, trong đôi mắt lóe lên một vẻ mặt ngưng trọng.
Trong tích tắc, khí tức trên người Nhiếp Nhân Hùng đột nhiên tĩnh mịch làm cho hắn cảm thấy có chút cao thâm khó lường, đó là bí thuật hoặc là thánh thuật gì mà có thể làm cho lực lượng của tu sĩ trong nháy mắt tăng cường đến thế này.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn.
Nghiêm Vu thánh hầu là một tên bách chiến với kinh nghiệm phong phú, tự nhiên sẽ hiểu không thể để cho kẻ địch thi triển xong bí thuật, lập tức dùng toàn lực đánh ra một quyền nhằm khiến cho ý đồ thi triển bí thuật của Nhiếp Nhân Hùng bị cắt đứt.
Điều khiến Nghiêm Vu thánh hầu thấy khiếp sợ là hắn dùng toàn lực đánh một quyền vào Nhiếp Nhân Hùng nhưng lại không sinh ra hiệu quả gì.
Một vòng gợn sóng dập dờn trên thân thể Nhiếp Nhân Hùng ngăn chặn toàn bộ sức lực của hắn lại.
Vững như bàn thạch, không nhúc nhích tí nào!
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một người trẻ tuổi mà lại có thể tránh được một quyền như thế của hắn.
Tịch Thiên Dạ chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con mắt có hỏa diễm u ám, từng xúc tu Minh Hoàng thi văn vặn vẹo quấn quanh người hắn, cuối cùng chậm rãi dung hợp lại.
Mười lăm Minh Hoàng thi văn hóa thành tám Minh Hoàng thi văn, mặc dù số lượng giảm bớt, nhưng khí tức trên người Nhiếp Nhân Hùng lại càng thêm đáng sợ.
Nghiêm Vu thánh hầu nhìn hình ảnh như ma như thần, ánh mắt ngưng trọng tới cực điểm, hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ nguy hiểm đáng sợ từ thân thể người trẻ tuổi kia, thậm chí có thể khiến hắn tử vong.
Làm sao có thể!
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, người trẻ tuổi vẫn đang bị hắn áp chế, đột nhiên lại khiến hắn kiêng kị như vậy.
Hắn thậm chí hoài nghi mình có phải sinh ra ảo giác hay không, hoặc là trúng công kích tinh thần của Nhiếp Nhân Hùng.
"Chính như lời ngươi nói, cái thế giới này thủy chung cường giả vi tôn, vĩnh hằng bất biến."
Tịch Thiên Dạ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Nghiêm Vu thánh hầu, vừa dứt lời hắn liền biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa thì đã đứng trước mặt Nghiêm Vu thánh hầu.
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Nghiêm Vu thánh hầu té bay ra ngoài đụng gãy mấy ngọn núi, những chỗ bị đụng vào trên huyền không đảo xuất hiện vô số vết rạn.
"Thật mạnh."
Nghiêm Vu thánh hầu đứng ở rìa huyền không đảo, hắn xém chút nữa đã bị văng ra khỏi huyền không đảo, có thể nói vô cùng mạo hiểm.
Hắn không thể tin nhìn Tịch Thiên Dạ, không phải ảo giác.
Hắn đã bị Nhiếp Nhân Hùng triệt để áp chế về mặt sức mạnh, rốt cuộc cũng chẳng có ưu thế gì.
"Trời xanh hàng lực, nguyên khí nhập thể."
Sắc mặt Nghiêm Vu thánh hầu ngưng trọng hét dài một tiếng, hàng loạt đế đạo pháp tắc bao phủ thiên địa, điên cuồng điều lấy thiên địa nguyên khí.
Nếu hắn không bằng Nhiếp Nhân Hùng về mặt sức mạnh, vậy thì dùng pháp tắc để áp chế hắn. Chỉ cần hắn khống chế toàn bộ nguyên khí thiên địa xung quanh trăm dặm lại, thì cho dù Nhiếp Nhân Hùng lực lượng mạnh hơn cũng sẽ bị hắn sinh sinh mài chết.
"Tiểu đạo mà thôi."
Tịch Thiên Dạ thấy thế liền cười nhạt một tiếng, hắn chưa từng tu luyện đế đạo pháp tắc nhưng cho tới bây giờ vẫn luôn coi thường đế đạo pháp tắc.
Hắn dậm chân tiến lên, dạo bước trên hư không, những đế đạo pháp tắc kia vừa gặp hắn liền tự động hướng hai phía lướt qua, căn bản là không thể rơi trên người hắn.
"Cái gì! Vạn pháp bất xâm?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!