Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, Dương Thiên Khuyết ngã lăn trên mặt đất khiến mặt đất lộ ra một khe hở mấy chục dặm.
Tịch Thiên Dạ như hình với bóng xuất hiệntrước mặt Dương Thiên Khuyết, một chân đạp vào lồng ngực hắn, kinh thiên cự lực lệnh đảo huyền không cũng khẽ run lên, dường như không chịu nổi áp lực mà sắp rơi xuống.
Dương Thiên Khuyết đang bị trọng thương dĩ nhiên không thể đứng lên được, vùng vẫy nửa ngày cũng không thoát khỏi sự trấn áp của Tịch Thiên Dạ.
"Nhiếp Nhân Hùng, ngươi thả ta ra, có giỏi thì ta và ngươi công bằng đấu một trận."
Dương Thiên Khuyết một đôi tay gắt gao chộp vào đùi Tịch Thiên Dạ, sắc mặt đỏ dữ tợn nhưng làm cách nào cũng không thể dịch chuyển được chân của TịchThiên Dạ.
Loại cảm giác này... Tựa như có một tòa thượng cổ Ma Sơn trấn áp ở trên người hắn, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
"Ngươi cho rằng không công bằng?"
TịchThiên Dạ thản nhiên nói.
"Dĩ nhiên không công bằng, có gan thì đừng sử dụng loại đồ vật quỷ dị kia, thả Thượng Nguyên Phân Thiên Pháp Vực của ta ra, chúng ta công bằng đấu một trận."
Dương Thiên Khuyết hung hăng nói, ánh mắt nhìn Tịch Thiên Dạ rất tàn độc.
Dương Thiên Khuyết là tuyệt thế thiên tài ở Thiên Cơ thánh thành, tương lai có cơ hội ghi danh vào Thiếu Đế bảng, thế mà bị một tên nổi tiếng là phế vật đạp ở dưới lòng bàn chân trược mặt người khác, cảm giác xấu hổ và không cam tâm kia có lẽ ai cũng hiểu.
"Ngu xuẩn,một quyền của ta ngươi cũng không tiếp nổi, còn có tư cách gì đòi công bằng quyết đấu."
Tịch Thiên Dạ khẽ lắc đầu.
Nhóm tu sĩ Thiên Cự sơncũng lắc đầu cười khổ, Dương Thiên Khuyết giờ phút này đã thất thố, đúng thật là tới bước đường cùng đã trở nên ngớ ngẩn rồi.
Tịch Thiên Dạ đang rất lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc gì, bảy đạo Minh Hoàng thi văn tỏa ra khắp cơ thể hắn, dồn dập chui vào trong cơ thể Dương Thiên Khuyết.
"A...! Thứ gì đấy... A..."
Sắc mặt Dương Thiên Khuyết co rúm lại, thống khổ kêu thảm thiết.
Đồng thời, trên da dẻ của hắn xuất hiệntừng đạo ám văn, giống như mạng nhệnlít nha lít nhít, nhìn vào rất đáng sợ.
"A... Nhiếp Nhân Hùng... Ngươi dám... Ngươi dám giết ta..."
Dương Thiên Khuyết hoảng sợ nhìn Nhiếp Nhân Hùng, hắn phát hiện sinh cơ trong cơ thể mình không ngừng xói mòn, cứ tiếp tục như thế thì bao nhiêu sinh cơ cũng sẽ hao hết. Kẻ này tâm ngoan thủ lạt, chẳng lẽ muốn ở trên Thiên Cự sơn giết chết hắn sao.
Nghĩ tới việc đó, Dương Thiên Khuyết hoảng loạn vô cùng.
Thứ mà một thiên tài sợ hãi nhất đương nhiên chính là tử vong, ngoại trừ lí do sợ chết, còn có lí do chưa đạt được của cải gì nên không cam lòng.
" Thủ đoạn thật ác độc! Nhiếp Nhân Hùng trước kia không như thế."
Họa Tâm tiên tử nhắm mắt lại, có chút nghiền ngẫm nhìn Tịch Thiên Dạ, nàng phát hiện mình đối với hắn ngày càng có hứng thú.
Một người vốn nên bị nàng giết xuất hiện lần nữa, lại nhiều lần làm nàng khiếp sợ.
Bên trong Cửu thiên chi thượng Pháp Loa tiên cung, Thải Lân công chúa chắp tay sau lưng, đứng tại cửa cung, thần sắc nghi ngờ nhìn Tịch Thiên Dạ, hiển nhiên cũng hơi bất ngờ.
"Công chúa, Nhiếp Nhân Hùng không phải là không có thiên phú tu luyện sao, hoàn toàn là một người bất tài sao, như thế nào lại..."
Tiểu tỳ nữ sau lưng Thải Lân công chúa cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi biết được công chúa đính hôn, ấn tượng của nàng với phò mã chỉ là một tên phế vật.
Đương nhiên, ấn tượng kia không phải ấn tượng chủ quan của nàng, mà là từ nhận thức mà mọi người biết được.
Nhưng lần này gặp mặt, phò mã gia này phế vật chỗ nào? Rõ ràng là một tên thiên tài thâm tàng bất lộ a.
" Nhiếp thái tử Tử Tiêu vương triều thật sự ngoài ý muốn. Ở Đại Thánh cảnh mà có thể nghiền ép Dương Thiên Khuyết, hơn nữa lại tu thành một loại bí thuật cấm kỵ đáng sợ, nhân vật như vậy, ở toàn bộ Nam Man Chi Địa cũng không được vài người. Về sau muốn triệt để khống chế hắn, sợ là có chút khó khăn."
Lông mày Thải Lân công chúa cau lại, tự lẩm bẩm.
Hải tộc cùng Tử Tiêu vương triều đột nhiên trở thành thông gia, là người trong cuộc, nàng cũng khá rõ ràng mọi chuyện ẩn sâu trong đó.
Kỳ thật, nói là thông gia nhưng Nhiếp Nhân Hùng phải ở tại Hải tộc, không có tình huống đặc biệt không thể tuỳ tiện rờiđi.
Mặc dù không nói ở rể, nhưng tìnhhuống này thực tế so với rể không có gì khác nhau.
Nhiếp Thiên đế chủ sở dĩ đồng ý, cũng là bởi vì Nhiếp Nhân Hùng không có thiên phú gì, không thể thành một nhân vật tài giỏi gì, để hắn ở bên người không bằng cùng Hải tộc thông gia, ít nhất có thể an ổn vinh hoa phú quý cả đời.
Nhưng nếu Nhiếp Nhân Hùng không phải một phế vật mà là một tên thiên tài kinh tài tuyệt diễm, tương lai có thành tựu bất khả hạn lượng thì Nhiếp Thiên đế chủ sẽ không để Nhiếp Nhân Hùng ở Hải tộc.
"Thải Lân, kẻ này bất phàm, ngươi rất khó khống chế được hắn."
"Dì!"
Thải Lân công chúa nhìn thấy mỹ phụ
kia xuất hiện liền vội vàng khom ngườihành lễ.
Người này không là ai khác,chính là chí cường giả của Hải tộc, tu vi trung vị Đế Cảnh.
Ở Thiên Cơ thánh thành có thể tu thành trung vị Đế Cảnh đều là kinh thiên vĩ địa bất thế kỳ tài.
Trên thực tế, lúc trước Thải Tinh San cũng là công chúa kinh tài tuyệt diễm của Hải tộc. Cho nên nàng đặt kỳ vọng vài Thải Lân công chúa.
" Lời này của dì là có ý gì?"
Thải Lân công chúa nhìn về phía Thải Tinh San, có thể làm cho bà dì xưng là bất phàm, cũng không có mấy người ở Nam Man Chi Địa có vinh hạnh đặc biệt này.
"Ai! Thải Lân, kỳ thật dì cũng không dám chắc."
Thải Tinh San than nhẹ một tiếng, tầm mắt phức tạp mà nói:
"Nhưng dị thường phát ra chính là Cửu Thải Tiên Âm Loa, ta nghe được sự hoảng hốt của Cửu Thải Tiên Âm Loa đối người trẻ tuổi kia."
"Cái gì!"
Thải Lân công chúa nghe vậy thì thân thể chấn động, trong đôi mắt tràn đầy bất ngờ
Nàng nhìn Thải Tinh San, nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần. Cửu Thải Tiên Âm Loa lại hoảng hốt! Sao lại thế!
"Ta cũng không biết vì âo Cửu Thải Tiên Âm Loa
sợ người trẻ tuổi kia, hay là sợ vật nào đó trên người hắn, nhưng bất kể ở điểm nào thì người trẻ tuổi kia cũng không dễ trêu chọc."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!