Có bao nhiêu dị tộc bên trong Thiên Bảo thánh thành, các tu sĩ Nam Man đại lục đều biết rõ, như Thần Mạch nhân tộc, Huyết Tinh Quỷ Tước Tộc, Kim Diễm linh tộc, Man Ma thản tộc... Nhưng trong tất cả dị tộc ở Thiên Bảo thánh thành, nổi danh nhất và thần bí nhất chính là Cửu Huyễn Thải Điệp tộc và U Viêm Hàn Ảnh tộc.
Ở thời kỳ Thượng Cổ, Cửu Huyễn Thải Điệp tộc cùng U Viêm Hàn Ảnh tộc là chủng tộc rất hiếm thấy, bọn họ không chỉ ít người mà còn xuất quỷ nhập thần, nhiều khi chỉ biết tên chứ không biết cụ thể như thế nào.
"Thiếu nữ kia chính là người của U Viêm Hàn Ảnh tộc, khó trách năng lực chiến đấu lại mạnh như vậy."
Nguyên Hoa đạo chủ âm thầm kinh hãi, bên trong thượng cổ điển tịch có nói qua, U Viêm Hàn Ảnh tộc am hiểu nhất là ám sát, thường thường đều là một đòn giết chết, giết cùng một người sẽ không xuất thủ lần thứ hai, đó là chủng tộc am hiểu ám sát nhất trong Thái Hoang thế giới.
Hắn cũng nghe nói bên trong Thiên Bảo thánh thành có U Viêm Hàn Ảnh tộc tồn tại, chỉ là trước giờ chưa từng gặp qua, chỉ nghe danh mà thôi. Bởi vì U Viêm Hàn Ảnh tộc làm việc luôn luôn quỷ dị, bình thường không thể gặp được bọn hắn.
"Ha ha, Ảnh Nhi muội muội, có Cổ Sơn đại ca ta đây, người nào dám đả thương ngươi."
Man Cổ Sơn cười ha ha,khí huyết toàn thân lưu thông, tinh thần mạnh mẽ như sói trên lưng ngựa.
"Tiểu nhi của Mộ Thương thánh thành, chỉ là dựa vào một trận pháp đế khí mà có thể lấy nhiều đánh ít sao?"
Man Cổ Sơn nhìn mấy chục tên đế giả Mộ Thương thánh thành bằng ánh mắt lạnh lùng.
Hơn mười vị đế giả kết trận thành một thể sinh ra năng lượng rất khủng khiếp, nhưng so sánh với Man Cổ Sơn lại thấp hơn mấy phần.
" Phòng ngự đứng đầu Thái Hoang, Man Ma thản tộc!" Đường Thường đế giả sắc mặt âm trầm vô cùng.
Thiên Bảo thánh thành có Man Ma thản tộc hắn có biết qua, nhưng mạnh mẽ như Man Ma thản tộc, hắn là lần đầu tiên thấy được. Hơn mười vị đế giả hợp lực tấn công, nhưng không thể đả thương hắn.
"Lực phòng ngự làm sao có thể mạnh mẽ như thế."
Các tu sĩ Mộ Thương thánh thành chấn động vô cùng, một đòn kia vừa rồi, chính là một kích toàn lực của Bố Đế sứ vậy mà tên thanh niên Man Ma thản tộc kia có thể nhẹ nhàng tiếp nhận.
" Phòng ngự đứng đầu Thái Hoang, quả nhiên danh bất hư truyền."
Chu Bách Hà nhìn lên bầu trời, trong mắt có chút trầm trọng. Dị tộc đi ra từ Thiên Lan thế giới, quả thật đều không đơn giản, nhất là mấy đại thần tộc kia, cho dù ở thời kỳ Thượng Cổ cũng rất ít.
"Bản tọa không tin, hắn một người làm sao có thể ngăn trở sự công kích của chúng ta."
Sắc mặt Đường Thường khó coi, nhìn chòng chọc vào Man Cổ Sơn. Trận pháp đế khí chính là chí bảo của Mộ Thương thánh thành, gọi là trấn thành chi bảo cũng không đủ, bọn hắn không phải là không có đế khí khác, nhưngkhông thể so sánh với trận pháp đế khí.
Nguyên bản trận pháp đế khí gần như không có khả năng tuỳ tiện xuất núi, lần này cũng là vì thu thập Thiên Cơ thánh thành, mới được cho phép mang theo.
Nếu là thi triển trận pháp đế khí, bọn hắn cũng không thể giải quyết hết cường địch trức mắt, như vậy Nam chinh thiên cơ, chính là một kết cục thất bại thảm hại.
"Thỉnh Chư vị đồng đạo giúp ta một ít lực lượng."
Đường Thường đế giả hét lớn một tiếng, tầm mắt trịnh trọng trước giờ chưa từng có, đánh ra đòn đầu tiên, chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại.
Hết thảy Đế giả Mộ Thương thánh thành nghe vậy đều chấn động tinh thần, đem tất cả lực lượng trong cơ thể mình điên cuồng phát ra ứng phó, một chút cũng không giữ lại.
Toàn bộ đội ngũ Mộ Thương thánh thành, chỉ có Đường Thường đế giả am hiểu nhất trận pháp chi đạo, cũng chỉ có hắn có thể phát huy ra lực lượng pháp tắc đế khí ở mức độ lớn nhất, cho nên lời hắn nói, cơ bản không có ai phản bác.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn, thiên địa cũng rung chuyển dữ dội.
Một cây cột sáng đường kính hơn trăm dặm trong trận pháp Mộ Thương thánh thành chui ra, xoẹt một tiếng, đem thiên địa kéo ra vết rách hơn nghìn dặm, thời không hắc động u ám xuất hiện ở trên không, khiến toàn bộ tu sĩ bên trên Thiên Cự sơn sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.
Bầu trời bị xé nứt
Bên trên Nam Man đại lục cũng sẽ bị xé rách.
Hết thảy tu sĩ đều run sợ, toàn bộ đế giả ở bên trong sắc mặt trắng bệch.
Nam Man đại lục thời không vô cùng vững chắc, chưa bao giờ bị phá hư, trong truyền thuyết chỉ có Đế Cảnh lực lượng mới có thể phá hư không gian Nam Man đại lục.
Nhưng mà từ thời đại đại đế về sau, mọi người phát hiện, nếu là đế giả bình thường không thể phá hư Nam Man đại lục thời không.
"Chỉ có thượng vị Đế Cảnh toàn lực ứng phó mới có thể khiến Nam Man đại lục thời không bị xé rách, vết nứt không gian khổng lồ như thế sợ là chỉ có viên mãn Đế Cảnh mới có thể làm được."
Chu Ngạn hoàng tự lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ một kích kia đã có thể so với viên mãn Đế Cảnh rồi hả?"
Nhiếp Thiên đế chủ kinh hồn táng đảm hỏi.
"Dù cho không bằng viên mãn Đế Cảnh cũng không kém bao nhiêu."
Chu Ngạn hoàng khẳng định.
Sau lưng của hắn ba tên đế chủ Tử Tiêu vương triều nghe vậy, hít từng hơi lạnh.
"Nếu như người Thiên Bảo thánh thành thất bại, chúng ta liền lập tức khởi động kế hoạch thứ hai, có thể chạy trốn bao nhiêu liền chạy bấy nhiêu, tóm lại truyền thừa không thể đoạn, nhất định phải cam đoan truyền thừa tiếp diễn."
Chu Ngạn hoàng khẽ thở dài.
Tâm tình ba vị đế chủ cực kì trầm trọng, chuyện tới bây giờ, bọn hắn đã không có đường lui nữa rồi.
Cột sáng kinh khủng phá tan hư không, trực tiếp đánh tới Man Cổ Sơn cùng Hàn Ảnh Nhi.
Công kích đáng sợ như thế, chỉ là năng lượng uy áp sinh ra liền có thể khiến cho một tên tu sĩ trung vị Đế Cảnh không thể động đậy, lại thêm pháp tắc lực lượng trói buộc, cơ bản trong vòng đường kính trăm dặm không có khả năng thoát ra.
"Cổ Sơn đại ca."
Hàn Ảnh Nhi khẽ cau mày, liếc mắt nhìn Man Cổ Sơn.
Nàng cùng Man Cổ Sơn đều là tu vi hạ vị Đế Cảnh, nếu là quyết tâm tới cùng cũng có thể đánh với công kích Đế Cảnh, nhưng kết quả sợ là rất thê thảm. Nếu là Man Cổ Sơn không thể ngăn lại công kích kia, bọn hắn sợ là chỉ có thể thực hiện biện pháp khác.
"Ha ha, Ảnh Nhi muội muội, ngươi quá coi thường Man Cổ Sơn ta. Nói về công kích ta không dám chắc mạnh cỡ nào, nhưng nếu nói đến phòng ngự, ta chưa từng phục ai."
Man Cổ Sơn cười ha ha một tiếng, lực chiến đấu của hắn không biết mạnh cỡ nào, nhưng lực phòng ngự chưa chịu thua ai.
Chỉ thấy Man Cổ Sơn bước ra một bước, trong đôi mắt lóe lên một cỗ tinh quang.