Bên trong họa các, ánh mắt của đám khách khứa đều có chút phức tạp, Họa 'Tâm tiên tử làm việc không kiêng kị cách nhìn của người khác giống hệt lời đồn đại.
Trong lòng mọi người, Họa Tâm tiên tử cao quý như tiên nữ trên trời, tại Thiên Cơ thánh thành không biết có bao nhiêu người ái mộ.
Mặc dù Nhiếp Nhân Hùng là hoàng kim quý tộc cao quý nhưng cũng chỉ là một thiếu niên bình thường mà thôi, tu vi thường thường, tài hoa cũng thường thường, ngoại trừ việc có lão ba vô cùng lợi hại thì chẳng còn gì khác.
'Thành thật mà nói, sợ là tất cả mọi người đều cho rằng Nhiếp Nhân Hùng không xứng với Họa Tâm tiên tử...
"Nhiếp huynh mất tích hơn một tháng không có tin tức gì, có biết đã hù chết thiếp thân."
Sau khi nhập tọa, Họa Tâm tiên tử thân mật bóc hoa quả cho Nhiếp Nhân Hùng, đôi mắt ngập nước vẫn không quên u oán nhìn hắn.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy thì dùng ánh mắt mà chỉ Họa Tâm tiên tử mới hiểu để nhìn nàng, bật cười lớn nói:
"Chỉ là bế quan tu luyện một quãng thời gian mà thôi. Hổ thẹn, đã khiến tiên tử bận tâm, đều tại ta, sớm biết phải bế quan thời gian dài như vậy thì ta đã nói với tiên tử một tiếng."
Thái độ của Họa Tâm tiên tử càng thêm ái muội, hiển nhiên là đang cố ý diễn kịch cho người khác xem.
Làm như thế có mục đích gì thì hắn không biết, nhưng hắn không đâm thủng vì hắn cũng muốn nhìn một chút xem cô nàng Họa Tâm này đến cùng là muốn làm cái gì.
Hai người cứ tình chàng ý thiếp khiến cho người bên cạnh xấu hổ không thôi. Tỷ như Ngọc Châu và Bách Hành Vũ ở sau lưng Tịch Thiên Dạ, ngồi bên cạnh
nói chuyện cũng không phải, không nói lời nào cũng không được, cuối cùng chỉ có thể hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng cười khổ.
Ngay cả Ngọc Châu cũng đã bắt đầu có chút hoài nghi, phải chăng điện hạ và Họa Tâm tiên tử đã thực sự nảy sinh tình cảm...
"Tại sao Họa Tâm lại có thể thích hắn?"
Trong họa các, một thanh niên mặc tử kim long bào ngưng trọng nhìn Nhiếp Nhân Hùng.
Dám mặc tử kim long bào ở Long Quả thịnh hội thì chỉ có hoàng tử dòng chính của Tử Tiêu vương triều mới có đủ tư cách.
Đương nhiên, thanh niên kia không chỉ là hoàng tử dòng chính của Tử Tiêu vương triều, mà chính là một trong tam đại thái tử cao quý của Tử Tiêu vương triều, bối phận không kém gì Nhiếp Nhân Hùng.
Tử Tiêu vương triều có ba vị đế chủ nên cũng đồng thời có ba vị Thái Tử. Thanh niên trước mắt chính là Trần Như Phong_Thái Tử của Thương Viêm đế chủ.
Trong ba vị Thái Tử tại Tử Tiêu Vương Triều thì Nhoiếp Nhân Hùng có danh tiếng lớn nhất, tại Thiên Cơ thánh thành không ai không biết.
Nhưng nếu nói cả thế gian đều chú ý, thì trong ba người không ai có thể hơn được Trần Như Phong.
Niếp Nhân Hùng đi trên đường cái thì sẽ chẳng có ai nhận ra hắn. Nhưng đổi lại là Trần Như Phong thì sẽ lập tức có người nhận ra.
Bởi vì Trần Như Phong không chỉ là Thái Tử của Tử Tiêu vương triều mà còn là một trong sáu người của Thiên Cơ thánh thành có tên trên đại lục Thiếu Đế bảng, nổi danh cùng Họa Tâm tiên tử.
"Điện hạ, chẳng phải Họa Tâm tiên tử cũng biết ngươi vẫn luôn thích nàng sao, tại sao nàng lại cùng tên phế vật Nhiếp Nhân Hùng kia... ở cùng một chỗ. Hơn nữa Thương Viêm đế chủ đã từng nói đùa trước mặt mọi người, muốn thay ngươi tìm một cô vợ trẻ, trước mắt ứng viên hài lòng nhất chính là Họa Tâm tiên tử. Mặc dù đế chủ không chính thức tới Tán Sĩ liên minh cầu hôn, nhưng cũng đã biểu lộ có ý cầu hôn... Dù thế nào thì điện hạ ngài cũng mạnh hơn Nhiếp Nhân Hùng gấp vạn lần, sao Họa Tâm tiên tử lại thích Hắn được..."
Một tên tùy tùng bên cạnh Trần Như Phong thấy tâm tình của thái tử điện hạ không tốt, nhịn không được lên tiếng gièm pha Nhiếp Nhân Hùng.
Khuôn mặt Trần Như Phong âm trầm không nói một lời, bình rượu trong tay bị nắm chặt đến nỗi có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Mặc dù ba vị Thái Tử đều là thái tử của Tử Tiêu vương triều nhưng lại chẳng có liên hệ gì với nhau, mấy năm thậm chí mấy chục năm cũng chưa chắc đã gặp mặt một lần, quan hệ và tình cảm đều rất bình thường.
Trong mắt Trần Như Phong thì Nhiếp Nhân Hùng chưa từng được coi là uy hiếp, một kẻ chỉ biết ngồi ăn rồi chờ chết cũng có tư cách làm đối thủ của hắn sao?
Chỉ là hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, trên võ đạo Nhiếp Nhân Hùng không có tư cách trở thành đối thủ của hắn, nhưng trên đường tình thì lại hung hăng cho hắn một cái bạt tai, hơn nữa còn là tình huống hắn không có cả cơ hội để phản kích.
Không chỉ mình Trần Như Phong tâm tình tích tụ mà toàn bộ Họa các cùng với Thiên Cự sơn, đều có thể bắt gặp người có tâm tình không tốt.
Họa Tâm tiên tử và Nhiếp Nhân Hùng không coi ai ra gì ân ân ái ái, không chỉ lực sát thương rất lớn mà tổn thương cũng rất rộng...
"Nghe đồn lại có thể là thật! Họa Tâm tiên tử đã là danh hoa có chủ, ông trời ơi... Tại sao phải tổn thương ta như thế."
"Đáng giận a! Nếu Họa Tâm tiên tử không có tình lang thì ta còn có thể huyễn tưởng một ít, nhưng bây giờ... Đau lòng không thể thở al"
"Hừ! Nhiếp Nhân Hùng tu luyện không được, không nghĩ số đào hoa lại quá lớn như thế. Trước đây không lâu mới nghe đồn công chúa Hải tộc bị hứa gả cho hắn, xưa nay chưa từng có, không biết đã tiện sát bao nhiêu người. Hiện tại lại cùng Họa Tâm tiên tử ở cùng một chỗ, chẳng lẽ hắn muốn hốt sạch toàn bộ tiên tử trong thiên hạ sao."
"Nhiếp Thiên đế chủ hao tổn tâm cơ mới có thể thành công thông gia với Hải tộc, chính là thiên thu hoàng đồ đại nghiệp, Nhiếp Nhân Hùng lại ân ái với Họa Tâm tiên tử trước mặt công chúng như thế, chẳng lẽ hắn không sợ ảnh hưởng đến việc thông gia với Hải tộc sao."
"Công chúa Hải tộc cao quý xinh đẹp lại gả cho dạng người này, thật sự là không đáng."
Tiếng nghị luận không ngừng vang lên tại Long Quả thịnh hội, gần như tất cả mọi người đều đang đàm luận việc này, tích cực hơn nhiều so với việc quan sát đại sư luyện khí luyện đan hay đi tìm kiếm bảo vật.
Bỗng nhiên một đoàn ánh sáng màu lam phóng lên trời, thẳng trên chín tầng trời, hóa thành một màn ánh sáng màu lam như biển.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!