Trong rừng, khắp nơi đều là thi thể cùng máu tươi, yên tĩnh vô cùng.
Mây đen cùng mưa trên bầu trời cũng biến mất không thấy nữa, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sắc mặt huynh muội Vân Thành Dực tái nhợt đứng trong đống thi thể, hiển nhiên là bị màn vừa rồi dọa sợ.
Tất cả mọi người chết hết, chỉ còn lại có hai huynh muội bọn họ.
"Tạ ơn ân cứu mạng của tiền bối"
Vân Thành Dực bịch một tiếng quỳ trên mặt đất, ánh mắt nhìn về hư không. Vân Tử Vận thấy thế cũng vội quỳ xuống theo, nhỏ giọng nói:
“Tạ ơn thạch đầu tiền bối."
Hai người kêu lên vài tiếng nhưng không có âm thanh đáp lại, có lẽ tiền bối thần bí kia đã sớm rời đi.
Vân Thành Dực có chút thất vọng, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, hồi lâu không biết làm gì cho phải.
"Ca ca."
Vân Tử Vận duỗi bàn tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của Vân Thành Dực, nhỏ giọng kêu.
Bây giờ chỉ còn lại hai người bọn họ, không biết nên đi con đường nào. "Muội muội, chúng ta trở về sơn cốc tìm thạch đầu tiền bối."
Trong ánh mắt Vân Thành Dực lóe lên một tia kiên nghị, kéo tay Vân Tử Vận chạy trở về.
Bây giờ bọn hắn lẻ loi không nơi nương tựa, nếu tiếp tục đào vong chắc chắn trốn không thoát khỏi sự truy sát của Huyết Tỉnh Quỷ Tước tộc.
Xuyên qua rừng cây hơn một canh giờ, một lần nữa huynh muội Vân Thành Dực trở lại sơn cốc trước đó, chẳng qua bọn hắn không có đi vào sơn cốc mà yên lặng quỳ ở bên ngoài không nói một lời.
"Hai người các ngươi quỳ ở đó làm gì."
Một lúc sau, trong sơn cốc rốt cục vang lên một thanh âm nhàn nhạt, chỉ thấy một thân ảnh hư ảo bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, đúng là Tịch Thiên
Dạ.
"Thạch đầu tiền bối, tạ ơn tiền bối ân cứu mạng, chỉ là bây giờ chúng ta đã cùng đường mạt lộ, hy vọng có thể được tiền bối trợ giúp."
Vân Thành Dực cầu khẩn nói.
Có lẽ chỉ có vị tiền bối trước mắt mới có thể trợ giúp bọn hắn trốn qua một kiếp này. Mặc dù hắn không biết lai lịch cùng thân phận của Thạch đầu tiền bối, nhưng khẳng định tiền bối không phải là người bình thường.
“Há, vì sao ta phải giúp các ngươi?”
Tịch Thiên Dạ nhìn hai tên nhóc quỳ trên mặt đất, thản nhiên nói.
Vân Tử Vận thấy thạch đầu tiền bối hỏi như thế còn tưởng rằng tiền bối cự tuyệt bọn hắn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng uể oải.
Vân Thành Dực không cam lòng nói:
"Thạch đầu tiền bối, ta cùng muội muội đều là dòng chính hoàng thất Vân Phượng cổ quốc, mà muội muội ta là ứng cử viên vị trí thái tử của cổ quốc, nếu như tiền bối nguyện ý trợ giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn trước mắt, tương lai chúng ta nhất định sẽ toàn tâm toàn ý báo đáp."
Vân Thành Dực nhìn về Tịch Thiên Dạ với ánh mắt mong đợi, hắn hi vọng thân phận của mình cùng muội muội có thể gợi lên sự hứng thú của vị mắt.
Vân Thành Dực không ngốc, nói cái khác cũng là vô dụng, chỉ có khiến cho. tiền bối trước mắt cảm thấy bọn hẳn có giá trị mới nghiêm túc suy xét. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được tình cảnh của vị tiền bối trước mắt cũng không ổn, nếu không thì tại sao tiền bối chỉ còn lại một đoàn linh hồn thể, hắn khẳng định cũng cần ngoại lực lượng trợ giúp.
"Đáng tiếc Vân Phượng cổ quốc các ngươi không có đồ vật khiến cho ta hứng thú."
Tịch Thiên Dạ lẳng lặng nhìn Vân Thành Dực, mặc dù đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, nhưng lại có chút thông minh, nếu như không chết yểu thì thành tựu tương lai cũng không kém.
Vân Thành Dực nghe vậy âm thầm lo lắng, tiền bối trước mắt này đến cùng là có lai lịch gì mà mà ngay cả Vân Phượng cổ quốc cũng không để vào mắt, phải biết Vân Phượng cổ quốc bọn hắn chính là quốc gia cổ xưa nhất trên đại lục Nam Man, tích lũy vô cùng thâm hậu.
Nếu không phải vì Huyết Tinh Quỷ Tước tộc liên hợp mấy thế lực cổ lão khác đối phó Vân Thiên cổ quốc thì bọn hắn sao có thể rơi xuống tình cảnh này.
"Thạch đầu tiền bối, vừa rồi ngươi cứu chúng ta, lại quen biết phụ thân cùng cô cô của ta, khẳng định là bằng hữu của bọn hẳn đi. Đã là bằng hữu, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao, ngài thu lưu chúng ta có được hay không?"
Vân Tử Vận sợ hãi nói, vẻ mặt tội nghiệp nhìn về Tịch Thiên Dạ.
Tịch Thiên Dạ nghe vậy cười cười, nói:
"Đúng là ta cùng phụ thân các ngươi có chút sâu xa nhưng không hẳn là bằng hữu, thôi vào sơn cốc rồi nói sau."
Nói xong, Tịch Thiên Dạ biến mất tại chỗ.
Vân Thành Dực cùng Vân Tử Vận nghe vậy mừng rỡ không thôi, thạch đầu tiền bối nguyện ý cho bọn hẳn vào sơn cốc, hiển nhiên là không ghét bỏ bọn hắn.
Thời điểm hai huynh muội một lần nữa tiến vào sơn cốc mới phát hiện trong sơn cốc đã có chút khác biệt.
Bên bờ hồ có thêm vài gian nhà gỗ rất tao nhã.
Tịch Thiên Dạ để huynh muội hai người mỗi người ở một gian nhà gỗ, tạm thời ở lại sơn cốc.
Còn hắn thì vội vàng ngưng luyện linh hồn, trong thời gian ngắn sẽ không rời đi.
Đương nhiên, vì phòng ngừa những người khác quấy rầy nên hắn đã bố trí một tòa mê huyễn đại trận trong sơn cốc, trừ phi là trận pháp tông sư có tạo nghệ cao thâm tự mình đến đây, bằng không ai cũng đừng nghĩ tìm được vị trí sơn cốc.
Kể từ đó, huynh muội Vân Thành Dực không cần phải lo lắng Huyết Tinh Quỷ. Tước tộc tìm đến.
Sơn cốc là Thánh địa tu luyện, nơi đây không chỉ có vô số Linh dược Thánh dược mà thiên địa nguyên khí cũng vô cùng nồng đậm, hai huynh muội tu luyện trong sơn cốc, mỗi ngày đều tiến bộ thần tốc, tiến triển cực nhanh.
Mười ngày sau, Tịch Thiên Dạ xuất quan, xuất hiện trước mặt huynh muội Vân Thành Dực.
“Thạch đầu tiền bối."
Huynh muội Vân Thành Dực nhìn thấy thạch đầu tiền bối xuất hiện, vội vàng. đứng lên.
"Hai người các ngươi kể một chút thay đổi của đại lục Nam Man trong những năm này đi."
Tịch Thiên Dạ khoanh chân ngồi trên đồng cỏ, mời hai người ngồi bên cạnh hắn.
Hắn đã tu luyện đến Thiên thứ hai "Thần Du Thái Hư" đến trình độ đăng đường nhập thất, linh hồn thể đã được củng cố triệt để.
“Ta nên bắt đầu từ đâu thưa tiền bối?."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!