Tịch Thiên Dạ đã rõ ràng ý đồ của Chu Khánh Diêm, khẽ gật đầu nói : “Dẫn đường đi, có thể đi gặp hắn một lần.”
Chu Khánh Diêm nghe vậy vui vẻ vô cùng, vội vã đi ở phía trước dẫn đường.
Hắn biết, chủ nhân có năng lực thông thiên triệt địa, có thể đoạt tạo hóa của đất trời, nói không chừng có thể triệt để chữa khỏi cho Tuân Vinh Khí Tôn, giúp hắn trở về đỉnh cao khi xưa.
“Tuân Vinh Khí Tôn thật là phúc duyên không cạn a.” Hoa Nhất Nhiên khẽ mỉm cười, hắn biết rõ chủ nhân đáng sợ cùng sâu không lường được, thiên địa quy tắc đều có thể nghịch, bản mệnh tuổi thọ đều có thể đoạt. Chỉ là tu vi bị phế, đối với chủ nhân mà nói, e là rất đơn giản.
Chuyện Tuân Vinh Khí Tôn sống ẩn tại Trường Thương thành là chuyện rất bí ẩn, mà Chu Khánh Diêm lại có thể biết được, có thể thấy hắn cùng Tuân Vinh Khí Tôn hẳn là có quen biết.
Tịch Thiên Dạ quả thật có chút hứng thú đối với vị Khí Tôn này, tuy nói về việc luyện khí, toàn bộ thế giới Thái Hoang đều không có người nào có thể so được với hắn.
Nhưng hắn sáng tạo Thiên Bảo cung, không thể chuyện gì đều để hắn đi làm được, mời chào một nhóm người có chút năng lực, tất nhiên rất quạn trọng.
Trường Thương thành chia làm nội thành cùng ngoại thành, nội thành xa hoa vô cùng, từ quần áo đến trang trí đều đẹp đẽ, xe ngựa qua lại như nước, trên đường cái đều là đám người ăn mặc chỉnh tề, người có thể sống ở nội thành, đều có thực lực không tầm thường.
Mà ngoài thành, thì thể hiện ra mặt khác của thành , thế gian này có dương tất có âm, có phồn vinh liền tất có héo tàn, bởi vì từ trước đến nay tài nguyên đều được nắm giữ ở trong tay một số ít người, vì lẽ đó ngoại thành cũng được gọi là khu dân nghèo.
Nhà ở của Khí Tôn, liền ở trên một đường phố rất cũ nát ở bên ngoài thành.
“Tuân Vinh khí Tôn sống ẩn ở đường Xuân Dương, tự mình kinh doanh một tiệm rèn nhỏ, tính ra cũng có thể miễn cưỡng nuôi sống chính mình.”
Một nhóm ba người Tịch Thiên Dạ đi đến đường phố cũ nát, mặt đất đầy hố, lá vàng rơi khắp nơi, những cửa hàng nhà lầu hư hoại nối nhau, thật lòng mà nói, ngọai thành cũng không tính là một phần của Trường thương thành, mà là một khu vực ở bên ngoài mà thôi.
Một ít dân thường kiếm sống ở Trường thương thành, không có khả năng ở lại trong thành, thì tất cả bọn họ đều tụ tập tại ở bên ngoài, tự xây nhà mà ở, lâu dần, liền được xem là ngoại thành.
Rất nhanh, một nhóm ba người tiến đến trước mặt một cửa hàng, nơi này bày biện rất sơ xài, bẩn loạn hết chỗ nói, trên tường loang lổ rất nhiều lổ hỏng, một lão già tóc bạc, quần áo dơ bẩn, thân hình cao lớn ngồi quay lưng với cửa chính, đang yên lặng vung chùy lên gõ gõ một khối sắt đỏ đậm, hơi thở nặng nề vang vọng, đốm lửa bắn tung tóe.
Tiệm rèn rất vắng vẻ, gió lạnh, lá rụng, sắt vụn, một lão thợ rèn cùng một con chó vàng lười biếng nằm nhoài ngoài cửa.
“Tuân tiền bối, khánh diêm đến thăm người đây.” Chu Khánh Diêm tiến lên trước hơi hành lễ.
Lão thợ rèn không để ý đến hắn, như trước quay lưng với mọi người, không ngừng vung chùy, đốm lửa tung tóe, tuy rằng không thấy được chính diện hắn, nhưng nhìn từ phía sau cũng có thể cảm nhận được lão thợ rèn rất chăm chú cùng trang trọng.
Cảm giác như hắn không phải rèn đúc một khối sắt thường, mà là thần thạch, là thiên liệu.
Lông mày Hoa Nhất Nhiên khẽ cau lại, có vẻ không quen, mặc dù hắn biết Tuân Vinh chính là khí tôn, nhưng đừng nói là một kẻ đã từng là khí tôn, cho dù hắn vẫn là khí tôn như trước đây, ở trước mặt chủ nhân mình cũng không thể thất lễ như thế.
Chu Khánh Diêm cũng là cảm giác được không đúng, mặc dù biết Tuân Vinh tiền bối ghét nhất lúc rèn đúc lại người khác quấy rối, trước đây hắn tới đây cũng đều là yên lặng chờ đợi; nhưng lúc này không giống ngày xưa, chủ nhân tự mình đến, sao có thể coi nhẹ như vậy.
Mà Chu Khánh Diêm đang chuẩn bị nói, lại bị Tịch Thiên Dạ đưa tay ngăn cản, khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn phía về khối sắt, lẳng lặng mà nhìn lão thợ rèn đánh thép.
Đầy đủ nửa canh giờ, lão thợ rèn mới chậm rãi thả chùy trong tay xuống, dùng kìm sắt kẹp lấy khối sắt bị hắn gõ thành cái đĩa tròn, cẩn thận quan sát hồi lâu, dường như không hài lòng lắm, có chút thất vọng ném đĩa vào chồng phế liệu.
“Tiểu Chu, ngươi đến rồi a, sao lại đứng bên ngoài, mau vào nhà ngồi.” Lão thợ rèn xoay người lại nhìn phía Chu Khánh Diêm, thật giống như lúc này hắn mới biết Chu Khánh Diêm đến.
Tuân Vinh tóc trắng phơ, khuôn mặt lại không già nua, khoảng chừng năm mươi tuổi, dáng dấp cỡ trung niên, trên mặt râu ria dơ bẩn, lôi thôi lếch thếch, nhưng tròng mắt thâm thúy, ánh mắt sắc bén, nhìn từ ngoài lại cảm nhận được vẻ thô kệch, phóng đãng thoải mái.
“Tuân tiền bối, lần này tới quấy rầy, không vì cái gì, là vì dẫn một vị tuyệt thế cao nhân đến vì người.” Chu Khánh Diêm nghiêm mặt nói.
“Ồ!”
Tuân Vinh hơi kinh ngạc, hắn biết thân phận của Chu Khánh Diêm, mà có thể được hắn gọi là tuyệt thế cao nhân, tự nhiên không đơn giản, liền theo bản năng ánh mắt liền nhìn phía hai người Tịch Thiên Dạ cùng Hoa Nhất Nhiên.
Hắn sống ẩn ở Trường Thương thành này mười mấy năm nay, xưa nay không thích bị người khác quấy rầy, toàn bộ Trường Thương thành này chỉ có một mình Chu Khánh Diêm là biết thân phận của hắn, ở tình huống bình thường Chu Khánh Diêm chắc chắn sẽ không tùy tiện dẫn người đến gặp hắn.
Ánh mắt Tuân Vinh đầu tiên là rơi vào người Tịch Thiên Dạ, thấy hắn chỉ là một người trẻ tuổi, liền không có để ý nhiều, tiếp kế tục chuyển ánh mắt nhìn về phía Hoa Nhất Nhiên.
“Hoa dược Tôn!”
Trong nháy mắt, khi ánh mắt Tuân Vinh rơi vào Hoa Nhất Nhiên liền đột nhiên co rụt lại, Hoa Nhất Nhiên, một thời dược tôn danh chấn ở đại lục Nam Man, hắn tự nhiên biết đến.
Đã từng là khí tôn, một ít nhân vật tuyệt thế nổi tiếng trên đại lục Nam Man này, hắn tự nhiên biết đến một ít. Mà Hoa Nhất Nhiên, hắn đã từng gặp mặt một lần, không thể nói quen thuộc bao nhiêu, nhưng cũng tính là quen biết.
“Tuân khí tôn, từ biệt nhiều năm, không ngờ đến ngày hai lão nhân chúng ta lại gặp mặt lần nữa, đều đã là anh hùng tuổi xế chiều a.”
Hoa Nhất Nhiên hơi cảm khái, lần đầu gặp gỡ Tuân Vinh, người này tuyệt đại phong hoa cỡ nào, có khả năng trở thành luyện khí thánh giả, danh tiếng như cồn, biết bao nhiêu người hầu, được thiên hạ kính ngưỡng. Lúc này gặp lại, đã là anh hùng tuổi xế chiều, già lọm khọm, cô đơn một mình.
Một đời huy hoàng, sẽ có lúc kết thúc, dù anh hùng tuyệt thế, cũng sẽ không trốn thoát sự ăn mòn của tháng năm, phong lưu một đời, cuối cùng đều bị chồn vùi trong năm tháng.
Nếu không phải được chủ nhân cứu giúp, có lẻ hắn đã chết tha hương, vĩnh viễn biến mất.
“Hoa dược tôn, vật đổi sao dời, không ngờ đời này còn có thể gặp lại, đời người thực sự là thần kỳ.”
Tuân khí tôn cũng rất cảm khái , khó bình tĩnh nỗi lòng. Hắn sống ẩn ở nơi Nam Man hẻo lánh này mười mấy năm rồi, cũng triệt để thoát ly khỏi nơi đã từng là thế giới của hắn, đời này nhất định cô độc mà sống đến cuối đời, hết thảy vinh quang cùng phồn hoa đều một đi không trở lại.
“Tiểu Chu, Hoa tôn giả có đan thuật Thông Thiên, dù trong tất cả dược tôn ở Nam Man, cũng được liệt vào hàng đầu, có thể xưng là bán thánh dược tôn, dù là ta cũng vô cùng sùng kính. Nhưng hình huống của ta, ta rõ ràng nhất, quá khó để chữa trị, dù là luyện dược thánh giả xuất thế cũng chưa chắc có thể làm được. Ta đã nhận mệnh, ngươi cần gì vì ta mà bận tâm.”
Tuân khí tôn nhìn phía Chu Khánh Diêm, khe khẽ thở dài. Hoa Nhất Nhiên xuất hiện, đã để hắn rõ ràng dụng ý của Chu Khánh Diêm .
Hiển nhiên, mời một người đường đường là bán thánh trong lĩnh vực đan dược đến chỗ này, tự nhiên là vì trị bệnh cho hắn. Nếu không một người tàn phế như hắn có tư cách gì để người ta tự mình đi một chuyến.
Mời dược tôn đến, cái giá lớn bao nhiêu.
“Tuân khí tôn, ngươi hiểu lầm rồi.”
Hoa Nhất Nhiên khẽ mỉm cười, khẽ thở dài : “ đan điền của ngươi đã bị hủy, kinh mạch đều đứt đoạn, ngũ thức bị phong ấn, độc đã ăn sâu vào xương, mệnh hồn bị vô thượng thánh giả của Bạch cốt giáo dùng cửu minh câu hồn ấn trấn áp. Hoa mỗ tự hỏi mình đan thuật vẫn tạm được, nhưng cũng không cách nào cứu trị cho ngươi. Có lẻ chỉ có thánh y tự mình ra tay, mới có khả năng.”
“Chẳng qua, nếu như chủ nhân nhà ta đồng ý, liền có thể cứu ngươi.”
Dịch: ƯngVinh95
Biên: Khang_a_ca
.
Truyện của hoàng lăng gia tộc