Trong nháy mắt, chiến đấu đã phân ra thắng bại, rất nhiều người thậm chí còn không thấy rõ quá trình chiến đấu.
"Thật nhanh!"
Dưới chiến đài có không ít ánh mắt của lão sư híp lại, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Tịch Thiên Dạ.
Học viên bình thường có lẽ sẽ không thấy rõ quá trình mà Tịch Thiên Dạ ra tay, nhưng với tu vi của lão sư như bọn hắn thì có thể thấy rõ.
Nhưng Tịch Thiên Dạ ra tay thực sự quá nhanh, cho dù bọn họ cũng rất khiếp sợ.
Võ công trên thiên hạ chí có nhanh là không gì không phá, chỉ cần nhanh là có thể chiến thắng hết tất cả.
Nhưng mà Tịch Thiên Dạ chỉ có tu vi Linh cảnh mà tại sao tốc độ lại nhanh như vậy, tốc độ này không tương xứng với tu vi của hắn cho lắm.
Thôi Kế Quân tê liệt ngã xuống ở trên chiến đại, lập tức ngất lịm đi, nhân viên y tế của học viện lập tức chạy lên kháng đài kiểm tra thương thế.
"308 khúc xương toàn bộ vỡ vụn."
Một lão giả mặc quần áo màu lam đã kiểm tra sơ qua, sắc mặt ngưng trọng, thương tích của Thôi Kế Quân quá nặng, đã trở nên tàn phế. Dù cho sử dụng dược liệu trân quý nhất cũng phải cần ba đến năm năm để phục hồi.
"Không có khả năng!"
Hướng Quảng Hi bỗng nhiên nhảy nhởm ở trên ghế, mắt trợn ngược lên, hoang khí trong cơ thể không kìm chế được mà tràn ra khỏi cơ thể.
Ai cũng biết hắn đã mua chuộc Thôi Kế Quân để đánh Tịch Thiên Dạ trở nên tàn phế, hiện tại Tịch Thiên Dạ không bị làm sao mà ngược lại Thôi Kế Quân lại nằm trên mặt đất, đây không phải là vả vào mặt hắn à, hắn trở thành trò cười à ?
Không chỉ có Hướng Quảng Hi, dưới chiến đài rất nhiều người cũng đang suy nghĩ về đầu óc của mình có bị làm sao hay không.
Ai cũng biết Thôi Kế Quân có thực lực nằm trong mười vị trí đầu của Linh bảng, nếu như không có Đặng Hạo Dương xếp ở trên thì Thôi Kế Quân có thể xếp thứ mười của Linh bảng.
Thực lực mạnh mẽ như thế mà lại bị một tên vừa mới tiến vào Linh cảnh đánh bại, mà còn đánh bại trong nháy mắt, không có năng lực phản kháng một chút nào cả, trực tiếp knock- out.
"Hắn làm sao có thể thắng Thôi Kế Quân được?"
Trong mắt Mạnh Vũ Huyên tỏ ra nghi hoặc, nàng có quen biết với Thôi Kế Quân, trước kia từng có tiếp xúc, tu vi Linh cảnh tầng bảy, mà còn là người rất mạnh mẽ trong hàng ngũ Linh cảnh tầng bảy. Nàng cũng đã đột phá đến Linh cảnh tầng bảy, nhưng vẫn có chênh lệch rất lớn với Thôi Kế Quân.
Theo lý thuyết thì Tịch Thiên Dạ không có khả năng chiến thắng hắn, chắc là hắn đã sử dụng một thủ đoạn đặc thù nào đó?
Tịch Thiên Dạ đánh bại Thôi Kế Quân chỉ trong nháy mắt mà thôi, nàng căn bản không có thấy rõ hắn đã rat ay như thế nào, trong lúc nhất thời cũng khó có thể phán đoán ra được.
"Hắn có vấn đề, chỉ có hai cái khả năng. Cái thứ nhất hắn gian lận, cái thứ hai hắn là hắn đã che giấu thực lực từ trước tới giờ.”
Ánh mắt của Trần Bân Nhiên trở nên ngưng trọng lại, là học viên của nội môn, quá trình mà Tịch Thiên Dạ ra tay hắn có thể thấy rõ ràng, nhưng chính là bởi vì thấy rõ ràng hắn mới khiếp sợ, bởi vì nó quá nhanh.
Linh cảnh tu sĩ không có tốc độ xuất thủ nhanh như vậy được, tốc độ kia cho dù là tu sĩ Tông cảnh tầng hai cũng không làm ra được.
Chẳng lẽ Tịch Thiên Dạ một mực ẩn giấu thực lực à, cho tới bây giờ mà hắn cũng giả heo ăn thịt hổ?
Trần Bân Nhiên nghĩ mãi không cũng không hiểu được.
"Lão sư, hiện tại ta có thể đi khiêu chiến học viên của Linh bảng hay không?" Tịch Thiên Dạ nhìn về phía lão sư làm trọng tài.
"Cứ tự nhiên." Lão sư làm trọng tài cười khổ.
Lại là một con hắc mã, hơn nữa lại là con hắc mã làm cho người khác không thể đoán được.
Lúc trước Tịch Thiên Dạ đã để lại ấn tượng cho rất nhiều lão sư, nhưng mà cũng không phải là ấn tượng tốt, dù sao thì Tịch Thiên Dạ cầm trịch cái danh phế vật này không phải là ngày một ngày hai, không phải một năm hai năm.
"Khi đã không lên tiếng thì thôi chứ một khi đã lên tiếng thì sẽ gáy vang cả vùng trời ."Trên một căn lầu của Cửu Tiêu lâu, Cố Vân nở nụ cười xinh đẹp, má lúm đồng tiền hiện ra, ánh mắt nhìn về phía Tịch Thiên Dạ nhiều hơn một tia tò mò.
Nàng cho là mình hiểu rất rõ Tịch Thiên Dạ, xem ra nàng cũng đã ảo tưởng rồi.
Cuộc chiến để học viên tranh bảng không có cách nào trực tiếp ngồi lên vị trí thứ nhất, chỉ có thể khiêu chiến từng người một mà lên thôi, có thể đánh đến tên thứ mấy chính là xếp ở thứ hạng của tên đó.
Tịch Thiên Dạ nhìn trên chiến đài mười người, hơi hơi nhíu mày, nói: "Khiêu chiến từng người quá phiền phức, để bọn hắn cùng lên đi."
Hắn không có hứng thú đi khiêu chiến từng người, đối với hắn thì đó chính là lãng phí thời gian.
"Cái gì?"
Trọng tài lão sư ngẩn người, nhìn Tịch Thiên Dạ đang cho là hắn bị lãng tai à.
Để cho tất cả cùng lên?
"Nếu không thể trực tiếp khiêu chiến tới hạng nhất. Vậy hãy để cho tất cả mọi người cùng tiến lên, nếu như ta thua sẽ coi như đã thất bại." Tịch Thiên Dạ nói.
Mấy tên lão sư làm trọng tài nghe vậy hai mặt nhìn nhau, nửa ngày không nói gì.
Trong lịch sử của Học Viện Trường Thương chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chưa từng có học viên nào dám cuồng vọng như vậy cả.
Không chỉ có mấy tên trọng tài lão sư kinh ngạc, toàn bộ chiến mâu quảng trường đều sôi trào, từng cái nghị luận ầm ĩ, dám khiêu chiến mười vị trí đầu của Linh bảng, để cho tất cả cùng xông lên.
Đến cùng hạng người gì mới có thể cuồng vọng đến như thế được!
"Hắn điên rồi đi! Lão thiên ơi."
"Đúng là một con người cuồng vọng, nhưng mà, ta thích, khuấy động lên nào."
"Đồng thời khiêu chiến mười thứ hạng đầu, ta đã xem rất nhiều cuộc chiến tranh bảng, cho tới bây giờ cũng chưa gặp chuyện kích thích như thế. Nếu như hắn thắng, chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách."
"Thắng? Ngươi cũng điên rồi đó! Trừ khi là tu sĩ cao hơn một đại cảnh giới, nếu không thì không thể nào làm được. Nhưng mà phải có tu vi Tông cảnh tầng bốn trở lên mới có thể chắc chắn như vậy."
"Nếu như Tịch Thiên Dạ có tu vi Tông cảnh thì hắn không có khả năng vượt qua kiểm tra để tham gia cuộc chiến tranh bảng này, hắn quậy thật kinh người a."
. . .
Lời nói của Tịch Thiên Dạ đã khơi dậy tâm tình của mọi người, tất cả mọi người nhìn về phía hắn như thể đây chính là một người điên.
"Tịch Thiên Dạ, không thể mơ mộng cao xa, mà học viện lại chưa từng có tiền lệ như vậy. . ." Một tên trọng tài lão sư lớn tuổi đi ra, gương mặt trở nên nghiêm túc nói. Hắn rất chán ghét một ít học viên cố ý thể hiện, cố ý làm ra một ít việc xốc nổi để làm náo loạn mọi chuyện lên.
Tịch Thiên Dạ cười cười, hắn không phải muốn biểu hiện cái gì, chỉ là ngại phiền phức mà thôi.
"Đồng ý điều kiện của hắn đi."
Nhưng mà, lúc mà mọi người đang coi là trận quậy phá này đã qua, một giọng nữ lúc có lúc không giọng đột ngột vang lên, lượn lờ ở trên quảng trường, thật lâu không ngừng.
Thanh âm kia giống như có ma lực thần kỳ, làm cho tinh thần cả vạn người đang đứng ở đây chấn động cùng một lúc, giọng nói phảng phất này làm cho họ tập trung suy nghĩ, trong lòng sinh ra cảm giác thoải mái.
"Viện trưởng."
Ba tên trưởng lão phụ trách lần tranh bảng này đồng loạt đứng thẳng dậy, cung kính hướng về một phương hướng rồi hành lễ, thần thái sùng kính cùng khiêm tốn.
Trong lúc nhất thời ánh mắt mọi người đều hướng về phía ánh mắt của ba tên trưởng lão nhìn tới, chỉ thấy ở trên gác chuông của quảng trường, chẳng biết lúc nào đột nhiên lòi ra một thân ảnh phiêu đảng, thân ảnh kia giấu ở trong mây mù, mông lung nhìn không rõ, chỉ có thể đánh giá ra cái kia hẳn là một nữ tử rất xinh đẹp.
"Nữ nhân thật xinh đẹp, mặc dù không nhìn rõ bất cứ thứ gì, rất mông lung, nhưng có cảm giác rằng nàng rất đẹp, cảm giác này thật là kỳ quái."
"Đó chính là viện trưởng trong truyền thuyết của Học Viện Trường Thương à, luôn luôn nghe đồn viện trưởng của Học Viện Trường Thương là một nữ tử rất xinh đẹp, không nghĩ rằng đây là sự thật."
" Đại nhân vật trong truyền thuyết a, ta lại có thể nhìn thấy tận mắt."
. . .
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh của tuyệt thế nữ tử đó, mặc dù không có người nào có thể nhìn thấy tướng mạo và thân hình của nữ tử đó, nhưng vài chữ viện trưởng của Học Viện Trường Thương có ma lực rất lớn.
Nhưng phàm là nhân vật có thể trở thành viện trưởng của Học Viện Trường Thương, bất kỳ một người nào cũng là tồn tại tuyệt thế, chúa tể của cả một vùng trời.
Trong mắt Tịch Thiên Dạ lộ ra một tia suy tư, giọng nói của nữ nhân trên gác chuông kia có chút quen quen nhỉ ?
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
Biên: Khang_a_ca
.
Truyện của Hoàng Lăng Gia Tộc.