Các nàng thật không ngờ đến lúc này rồi mà Tịch Thiên Dạ đuổi bọn họ về, không cho tham chiến.
“Tịch Thiên Dạ muốn làm gị, chẳng lẽ muốn một người quần ẩu với hơn trăm vị thánh nhân?"
"Coi như hai nàng không giúp được gì, thế nhưng Hoa thánh và Côn thánh có thể đối kháng thánh nhân trung vị, vì sao cũng đuổi bọn hắn đi, thêm một người không phải nhiều một tia hi vọng sao?"
“Một người chiến hơn trăm người, hẳn điên rồi."
Thành Lô Hề như ông vỡ tổ, tất cả mọi người đều không hiểu, hoặc là Tịch Thiên Dạ điên rồi hoặc là hân thực sự có đầy đủ sự tự tin.
Chúc Tam Nương, Hướng Thiên Huân không biết nên lo hay nên cười.
Cao bàn tử cũng ngốc trệ, hắn một lăn nữa nhận thức sự điên cuồng của Tịch Thiên Dạ.
“Các ngươi an tâm chớ vội, đối phó một đám tiểu nhân hèn hạ vô sỉ mà thôi, một người là đủ."
Tịch Thiên Dạ thản nhiên nói, không để ý đến đám người Hoa Nhất Nhiên nữa, trên trăm vị thánh nhân, bọn hắn không đỡ được, dù là người mạnh nhất như Hoa Nhất Nhiên cũng không nổi, nếu lưu lại hắn còn phải tốn tâm tư bảo vệ.
Trận này, mình hẳn là đủ.
Đường đường là Tiên Đế, từng khiến Cửu Thiên Thập Địa run rẩy, đã chuẩn bị lâu như vậy, ngay cả vài trăm con muỗi cũng không giải quyết được, vậy thì úp mặt vào gối tự sát cho rồi
“Thật là xúc động a! Tịch Thiên Dạ, ngươi đây là muốn một mình chịu chết sao, đừng lo, ta không nỡ để ngươi cô đơn thế đâu, đi đâu cũng nên có bạn có bè chứ."
Huyết Long Thác thánh nhân cười tà nói.
Ánh mắt những thánh nhân khác cũng trở nên hờ hững vô tình.
"Giờ lành đã đến, giết hắn đi”
Huyết Long Thác thánh nhân vung tay lên, hạ lệnh.
Vừa dứt lời,
"ầm ầm"
Trên bầu trời, hơn trăm đạo thánh quang đồng thời sáng lên, thánh uy vô cùng vô tận quét ngang thiên địa.
Trong nháy mắt, tựa như có hơn trăm khỏa mặt trời sáng chói cùng phát ra hơn một trăm màu sáng khác biệt, hội tụ vào một chỗ, toàn bộ thế giới đều ám đạm phai mờ.
Tịch Thiên Dạ chắp tay, ánh mắt băng lãnh vô tình, không chút hoang man đi vào trung tâm vòng xoáy.
Hắn giậm chân một cái, một lưỡng tiên quang lóe lên, một bộ chiến giáp uy vũ, tôn quý trong nháy mắt xuất hiện ở trên người.
Vô Gian giáp!
Sau khi Vô Gian giáp trở thành pháp bảo đã khác biệt một trời một vực so với trước kia, nó phẳng phất như một đoàn ánh sáng thần kỳ, tùy tiện biến hóa, có thể giấu trong cơ thể, một ý niệm liền có thể mặc lên người.
Tịch Thiên Dạ bộc phát ra một cỗ chiến ý dày đặc rung chuyển chín tầng mây.
"Bản đế hôm nay muốn đồ sát trăm thánh."
Tịch Thiên Dạ cầm Quân Vương kiếm, một đạo kiếm quang uy nghiêm xé rách bầu trời, đâm thắng tới tinh không.
Cùng lúc đó, công kích của trăm vị thánh nhân cũng đồng thời từ bốn phương tám hướng lao đến.
Ầm ầm!
Nhật nguyệt rung chuyến, tựa như vật đổi sao dời.
Một cỗ sức mạnh khổng lồ vô hình lấy thành Lô Hề làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Mà thành Lô Hẽ lại giống như khách qua đường đứng một bên xem kịch vui, hoàn toàn bình yên vô sự.
Nhưng ở bên ngoài lại long trời lở đất, cơn bão năng lượng kinh khủng bao phủ đại địa, trên mặt đất xuất hiện từng khe rãnh lớn tựa như mạng nhện giăng đầy đất, sâu không thấy đáy, ngần thì mấy chục hơn trăm dặm, dài thì đến hơn nghìn dặm.
Phảng phất như tận thế đột nhiên giáng xuống, một ít tu sĩ ở đang ở bên ngoài thăm dò bảo vật, chưa kịp trở về thành liền bị cơn bão năng lượng thối thành bụi bặm.
Không trung thành Lô Hề bị năng cơn bão lượng bao phủ, che đậy tầm mắt của mọi người.
Nhưng mà, một đạo kiếm quang sáng chói bỗng nhiên từ trong tâm bão năng lượng xông ra, quét ngang bầu trời, để lại một vết kiếm dài thật lâu không tiêu tan.
A!
Aa!
Liên tiếp có tiếng kêu thảm thiết vang lên, âm thanh thống khổ hoàn toàn lấn át mọi âm thanh khác.
"Ngươi không chết!"
"Ngươi thế mà không chết, làm sao có thể!”
Chúng thánh nhìn vào đạo kiếm quang thần thánh đâm thủng trời kia, trong mắt tràn đầy khó tin.
Kiếm quang vô tận bao phủ thiên địa, cứ mỗi một Tần hô hấp sẽ có thánh nhân bị kiếm quang giảo sát, thánh thể vỡ vụn, linh hồn phai mờ, triệt để chết đi.
"Phù Diêu Nhất Kiếm Phi Tiên Lai, Cửu Thiên Thập Địa Thần Ma Ai.”
Phù Diêu Phi Tiên hiện thế, kiếm quang đâm thắng chín tầng mây, kiếm quang sáng chói vô lượng bao phủ toàn bộ thiên địa.
Phanh phanh phanh!
Trong nháy mắt, có hơn mười thánh nhân trực tiếp nổ tung, vô tận kiếm quang từ trong thánh thể của bọn hắn đâm ra, xoắn họ thành bụi băm. Dù là linh hồn được giấu kín sâu trong thức hải đều không trốn thoát một kiếp, bị kiếm quang chém thành tro tàn.
“Đáng chết! Đừng sợ, hẳn không kiên trì được lâu đâu, toàn lực xuất thủ.”
Âm thanh của Huyết Long Thác thánh nhân vang lên, hiển nhiên hắn đã kinh sợ tới cực điểm, âm thanh có chút run rẩy.
Ầm ầm!
Những thánh nhân còn lại căn bản không cần Huyết Long Thác thánh nhân nhiều lời đã điên cuồng toàn lực xuất thủ, liều mạng bộc phát ra sức mạnh mạnh nhất
Chuyện đã tới nước này, tất cả đã không có đường lui
Chỉ có giết chết Tịch Thiên Dạ mới có thể kết thúc cơn ác mộng đáng sợ này.
Lực lượng kinh khủng lần nữa hội tụ, mặc dù có hơn mười vị thánh nhân bị Tịch Thiên Dạ chém hái thành thịt vụn, nhưng vẫn như cũ có tám - chín mươi vị thánh nhân trên bầu trời.
Một kích này cũng kinh thiên động địa vô cùng, thậm chí càng mạnh hơn so với trước đó.
Bởi vì không người nào dám tiếp tục lưu thủ, tất cả đều xuất ra là bài tẩy, thậm chí có hơn hai mươi thanh thánh khí phóng lên trời, phảng phất như hai mươi con giao long, tản mát ra vô tận thánh quang, mãnh mẽ lao tới Tịch Thiên Dạ.
Thánh khí, đó là bảo vật vô cùng hi hữu, dù là thánh nhân cũng không có khả năng mỗi người sở hữu một thanh. Bình thường bọn họ đều cất giấu đi, xem như át chủ bài.
Nhưng giờ khắc này, hiển nhiên bọn hẳn không dám giấu giếm nữa, vì giết chết Tịch Thiên Dạ, ai cũng. đã dốc hết toàn lực.
Oanh!
Năng lượng khổng lồ nổ tung trên không, trực tiếp thổi bay bụi bậm mù mịt, đám người trong thành lại được khai sáng, nhìn thấy tình huống trên bầu trời.
Tóc tai của Tịch Thiên Dạ bù xù, chiến giáp rạn nứt, thánh huyết không ngừng chảy xuống dọc theo Quân Vương kiếm, chiến giáp u ám đã bị thánh huyết nhuộm đỏ.
Ngăn cản một kích liên thủ của hơn trăm vị thánhnhân, mặc dù hắn không chết nhưng hiển nhiên cũng không chịu nổi, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe môi có vết máu. Nhưng chiến ý lại nồng đậm vô cùng, chiến ý xông thắng lên trời cao, đâm xuyên tăng mây, phảng phất có thể chém rụng ngôi sao trên tỉnh không.
Gần trăm đạo quang mang tụ lại, chấn thiên động địa, cùng với hai mươi mấy thanh thánh khí hóa thành hai mươi mấy con giao long, nhe nanh giương vuốt nhào về phía Tịch Thiên Dạ.
Một kích liên thủ lăn này còn đáng sợ hơn so với đòn thứ nhất, càng kinh khủng hơn, bách thánh găn như đã dốc hết toàn bộ lực lượng.
Thành Lô Hề, rất nhiều người đã nhịn không được nhắm mắt lại, không dám nhìn.
Rất có thể, sau một khắc này Tịch Thiên Dạ sẽ bị sức mạnh vô cùng vô tận kia oanh thành phấn vụn.