Ngày thứ mười, mưa phùn mờ mịt, khi tỉa nắng ban mai đầu tiên chiếu sáng thành Lô Hề, ánh mắt của mọi người đều trước tiên nhìn về phía Uyển Thù lâu.
Ngày hôm nay là kỳ hạn mười ngày, Uyển Thù lâu trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt, tất cả các thế lực trong thành, bất kể có không thù oán với Tịch Thiện Dạ hay không cũng đều có tính toán cho riêng mình.
Uyển Thù Lâu có 99 tăng, nguy nga tráng lệ, xa hoa cực điểm, thế nhưng lúc này rất nhiều người có cảm giác tòa cao ốc này bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
*Cha, làm sao bây giờ, Bọn họ qua thể vượt qua kiếp nạn lần này sao?" Trong quận vương phủ, Hướng Thiên Huân đứng sau lưng quận vương Hướng Văn Ích, khuôn mặt lo lầng nhìn tòa cao ốc chọc trời kia.
Nếu như không phải quận vương giam nàng trong phủ không cho phép ra ngoài, nàng sợ là không nhịn được chạy đến Uyển Thủ lâu.
"Khó!"
Quận vương Hướng Văn Ích chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị. Tịch Thiên Dạ mạnh, Thiên Bảo cung mạnh, thế nhưng có thể đối kháng với vô số tông môn cùng gia tộc đến từ ngoại vực sao?
Hắn không ngờ, sự tình náo đến mức độ như vậy.
Hắn vốn rất xem trọng Tịch Thiên Dạ, nhưng bây hẳn lại cảm thấy Tịch Thiên Dạ luôn gây rắc rối, ở cùng với hẳn, sẽ không thể an bình. Nếu mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, sống trên đầu ngọn sóng, thôi thì làm một tên thiên tài bình thường, mỗi ngày vững bước trưởng thành, không phải sẽ an toàn hơn sao?
"Cha, hoa trong nhà sao có thể trưởng thành, cây cao đón gió lớn, đã là tuyệt thế thiên tài, chú định cả đời hân sẽ không tầm thường.
Nếu không như vậy làm sao Tịch Thiên Dạ có thể trường thành như bây giờ."
Hướng Thiên Huân không vui nói.
Nàng biết, phụ thân không hy vọng nàng quá gần Tịch Thiên Dạ, nên giam nàng trong phủ, không cho nàng đi tìm hẳn.
Trong mắt phụ thân, mặt dù Tịch Thiên Dạ rất chói mắt, phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng là một một người không an phận thích gây rắc rối, làm việc không biết kiêng kỵ, sớm muộn có một ngày tại họa đến người thân.
"Trưởng thành như hẳn thì đã sao? Đến cuối cùng, cũng sẽ công dã tràng. Cô hai của ta, Tịch Thiên Dạ thật sự không thích hợp với ngươi."
Quận vương Hướng Văn Ích vẻ mặt lạnh lùng, vô tình nói.
"Phụ thân, ngươi quá máu lạnh, ngươi không có khí khái anh hùng long trời lỡ đất, dù trời sập cũng không khom lưng, ngươi biết tại sao ta lại sỉ mê Tịch Thiên Dạ không? Bởi vì trên người hẳn có thứ mà ngươi không có." Hướng Thiên Huân nhìn phụ thân mình thật sâu.
Quận vương không nói, sắc mặt như bàn thạch cứng rắn.
Đồ ngốc, xưa nay anh hùng chết sớm, sống sót mới là trọng yếu. Hướng Văn Ích than nhẹ trong lòng.
Tổ trạch Tịch gia, Tịch Tổ cũng không tiếp tục bế quan, hẳn yên lặng đi đến tường thành, ngồi khoanh chân, ánh mắt nặng nề nhìn về Uyển Thù lâu.
Năm đại danh môn vọng tộc, Chúc gia, Nam Vũ tông... Tất cả các thế lực đều tạm dụng công việc, đều ngước nhìn tòa cao ốc hùng vĩ kia. Bọn họ rất muốn biết đệ nhất thiên tài từ trước đến nay của thành Lô Hề có thể sống qua ngày hôm nay hay không.
Rất nhiều cư dân trong thành đồn dập đi ra khỏi nhà, tụ tập cùng nhau, có người ôm lẵng hoa, có cầm hoa tươi, mang nến... Bọn họ túm năm tụm ba, tắm rửa đốt hương, hai tay tạo thành chữ thập, ngước nhìn trời xanh, yên lặng cầu phúc cho Tịch Thiên Dạ cùng Thiên Bảo cung.
Dân chúng thành Lô Hề rất cảm kích thiếu niên kia. Bởi vì hẳn là thủ hộ thần, là niềm kiêu ngạo của bọn họ. Hẳn vì bọn họ tranh một cuộc sống yên ổn an bình, nhưng cũng vì bọn họ mà rước lấy kiếp nạn ngập trời.
Ánh nắng ban mai, Tịch Thiên Dạ từ trong mật thất bế quan đi ra, đi đến đài quan sát của Uyển Thù lâu, chắp tay sau lưng, kiên cường mà đứng, cả người thắng tắp như một cây thương tùng.
Hắn dường như đứng ở đám mây, đưa mắt nhìn toàn bộ thành Lô Hề, gió lạnh gào thét, làm quần áo hắn bay phần phật
"Tịch Thiên Dạ, là hắn."
Tịch Thiên Hi ngẩng đầu ngóng nhìn, rất nhanh phát hiện, trên tầng 99 xuất hiện một thanh niên tuổi trẻ.
Không chỉ có nàng, rất nhiều người đều phát hiện Tịch Thiên Dạ.
Hướng Thiên Huân Chúc tam nương, Lục Tâm Nhan, Cao bàn tứ... Tất cả những người quan tâm Tịch Thiên Dạ đều nhìn chăm chú bóng người kia.
"Hắn và chúng ta, mãi mãi không ở cùng một thế lới a” Cao bàn tử than nhẹ, vào giờ phút này, hắn cũng không còn bất kỳ tâm tư muốn trèo lên Tịch Thiên Dạ, đó là thần long trên chín tầng trời, căn bản không phải những người phàm tục như bọn hộ có thể tiếp cận.
Một vệt sáng màu máu từ trên trời giáng xuống, đi tới sân thượng Uyển Thủ lâu, người tới chính là một cái cô gái mặc áo xanh, một bộ tóc dài theo gió phiêu lăng, hào hiệp mà bất kham, dường như thần nữ đến từ cửu thiên.
Trong tay nàng căm một cây chiến kỳ dữ tợn tỏa ra mùi máu tanh nồng đậm, trăm vạn hung sát khí hội tự một chỗ, cả người nàng như nữ chiến thần đi ra từ Tu La luyện ngục.
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ đến!" Trong hư không bỗng nhiên vang lên một âm thanh dịu dàng, xuân mưa phùn lướt nhẹ qua mặt.
Theo thanh âm kia vang lên, một nữ tử mặc váy xanh từ sâu trong hư không từng bước mà đến, nàng đứng ở trên chín tầng trời như giẫm trên đất bằng, cũng tóc dài phiêu phiêu, cũng tư thái như cửu thiên thần nữ, nhưng khác biệt ở chỗ nàng không có khí tức ác liệt như Cố Khinh Yên, mà như là một đóa hoa hải đường ngủ say, mới từ xuân miên thức tỉnh, tỏa ra khí tức lười biếng ôn hòa, ấm ấp như mùa xuân.
"Là viện trưởng học viện Trường Thương, đương nhiên phải quan tâm học viên của mình. Còn ngươi, chẳng quá đã từng ngồi cùng bàn ăn với Tịch Thiên Dạ ba năm, liền chuẩn bị vì hẳn không màng sống chết sao? Thật nặng tình ý a!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!